- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGƯỜI TÌNH GIÀ CỦA EM

28 Tháng Bảy 20219:48 CH(Xem: 10962)
                        
Ông lái đò giờ đây già yếu lắm - photo Quy SG
"Ông lái đò giờ đây già yếu lắm" - photo Qúy SG

 

Nguyễn Thanh Sơn

NGƯỜI TÌNH GIÀ CỦA EM

 

Một buổi chiều ảm đạm, đầy sương. Hai chúng tôi ngồi nhìn biển, một màu xanh tít tắp gợi lên một nỗi niềm thăm thẳm, xa xăm. Vài chiếc lá me phai rơi đậu trên mái tóc em. Gương mặt em chiều nay buồn ảm đạm như chiều nay, đầy mây và gió lạnh. Em thẩn thờ nhìn vào góc vắng và buồn . Buồn trong đôi mắt và buồn trong cái nhìn của em. Em bảo em lạnh, anh đưa em về.

                                                                            

Tôi lặng nhìn em và cái buồn lây qua tôi. Tôi ngước nhìn bầu trời đầy mây, sương chiều và gió lạnh. Ừ về.

 

Em đẩy cửa xe, ngồi vào chiếc ghế bọc nệm, bên cạnh tôi. Tôi mở công tắc, tiếng động cơ xe mercedes siêu sang rền rỉ rồi rướn nhẹ trên con đường đầy sương chiều.

 

Căn phòng vẫn như cũ, gọn ghẽ và đẹp. Bông hồng cắm trong chiếc bình cổ vẫn còn đọng vài giọt nước như từ lúc tôi đưa em đi. Em ngồi và lặng lẽ uống cạn ly rượu vang tôi vừa rót mời em. Chất rượu gây cho em niềm hưng phấn, gương mặt em hồng hào bởi ngọn nến sáng lung linh thổi bừng vào.

 

Rượu hay vì ngọn nến sáng linh linh, bập bùng. Tấm thân em căng phồng nhựa sống. Vài hớp rượu, em say. Em quờ quạng tìm lấy tôi. Tôi dìu em sang phòng bên, đặt em nằm gọn ghẽ trong chăn. Mong em yên ấm trong đêm nay.

 

Tôi bước ra và ngồi vào chỗ em vừa ngồi, uống vào chỗ mà môi em còn nồng ấm.

 

Tôi ngồi đó cho đến sáng hôm sau. Em lặng lẽ rời đi tự lúc nào, để lại lời nhắn nhủ Tạm biệt anh, người tình già của em.

 

Ánh nắng ban mai dọi vào căn phòng, cái nóng lóa mắt khiến tôi choàn tỉnh dậy, nhìn tờ giấy được đặt cẩn thận trên bàn tự bao giờ. “Tạm biệt anh, người tình già của em!”. Nét chữ mềm mại như con người em từ buổi tối hôm qua.

 

Tôi chưa gặp lại em kể từ đêm hôm đó, vắng bặt tin nhau. Tôi không biết tin tức gì về em, trên facebook, messenger hay cuộc gọi nào đó. Tôi mang hình ảnh em vào tâm tưởng, ở một góc khuất nào đó trong vỏ não, trong trái tim già nua, cũ kỷ của riêng tôi.

 

Em tạo cảm xúc cho tôi, em mang đến cho tôi hình ảnh em tuyệt vời lẫn tuyệt vọng. Chao ơi! Tôi nhớ em biết dường nào.

 

Tôi thật già nua, cũ kỷ. những khát vọng thầm kín trong em, những nỗi buồn mơ màng ẩn chứa trong ánh nhìn ướt át, trong đôi môi mòng mọng ngây thơ, như đóa hồng còn đọng hơi sương, cắm trong lọ của ngày hôm  ấy. Tôi biết, tôi ngẩn ngơ thơ thẩn vào niềm khát khao trong đôi tay quờ quạng của em như muốn chụp lấy một khoảng không mơ hồ đầy sức trẻ trung, em chới với trong làn sương mỏng manh chưa thỏa mãn trái tim ướt át , thèm muốn của người đàn bà trong em.

 

Nhìn thân thể em căng tràn sức sống. Đôi môi, đôi mắt , làn da trắng ngần trong sáng lung linh bởi ánh sáng ngọn nến chập chờn ảo mộng, chiếc áo lụa mỏng tanh ẩn hiện dưới làn da rạng ngời son trẻ. Em xinh đẹp biết bao, em thiên thần biết bao. Em như vì sao sáng lóng lánh trên nền trời xanh ảo vọng. Tôi chới với trong khoảng không mơ hồ, mênh mang đó.

 

Em là báu vật mà trời đã ưu ái ban tặng riêng tôi. Tôi nâng niu gìn giữ trong tâm khảm. Tôi chỉ muốn ngắm từ xa, đăm đắm mà nhìn, xót xa mà gửi, căng đôi mắt mà trông mong với một thái độ trân trọng xiết bao.

 

Em nằm đó, như viên ngọc sáng lóng lánh, che khuất cả một vòm sao xa xôi kia, lu mờ vạn vật chung quanh tôi. Ôi chao ơi! Ngôn ngữ của tôi quá cạn kiệt, quá nghèo nàn, quá thiển cận, quá dung tục nên không thể diễn tả hết vẻ đẹp trong sáng, vẻ đẹp mơ hồ khó nắm bắt.

 

Em biết không. Lúc đó đã quá nửa đêm, có thể vì men rượu thấm vào mờ mịt lý trí tôi. Tôi xán lại gần em, rất gần, nhìn trâng trâng vào khuôn mặt tuyệt vời của em. Tôi cúi xuống rất gần, rất gần đôi môi tôi như sắp chạm vào hơi thở thơm mùi nho chín phả lên từ đôi môi mịn màng của em. Chợt tôi khựng lại, dừng lại cái hành vi thô thiển đó, lùi ra xa như kẻ trộm ăn cắp trái cấm sắp sửa bị bắt quả tang, lùi ra xa như sắp rơi vào hố thắm tình yêu.

 

NGUYỄN THANH SƠN

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 84593)
Phụ Chú: 1. Thuật ngữ Việt Nam hoá [Vietnamization] được dùng để mô tả những diễn biến thu nhập và thực thi những biến đổi xã hội, kinh tế, văn hoá và chính trị do chế độ bảo hộ Pháp cưỡng bách áp đặt từ 1861 tới 1945, sau khi chế độ thực dân Pháp bị soi mòn dần từ năm 1940-1941 rồi cuối cùng bị xóa bỏ từ tháng 3/1945. Dù trong Anh ngữ, từ này còn một hàm ý khác — như chính sách Việt nam hóa cuộc chiến tranh Việt Nam của Liên bang Mỹ (1964-1973) — chúng tôi nghĩ thuật ngữ Việt Nam hoá chính xác hơn Việt hóa [Vietism hay Vietnamism].
04 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 83634)
III. ĐOẠN KẾT KHỦNG HOẢNG Trong tháng 8, Việt Nam trải qua một giai đoạn đầy biến động, trên bối cảnh chính trị quốc tế. Một mặt, phe Đồng Minh bắt đầu thực thi các kế hoạch hậu chiến đối với Việt Nam, từ giải giới quân Nhật tới chia chác vùng ảnh hưởng; mặt khác, ngay tại Đông Dương, người Nhật bị tê liệt không những chỉ vì lệnh đầu hàng đột ngột vô điều kiện mà còn vì viễn ảnh bị Đồng Minh trừng phạt. Với người Việt, các quan tướng Nhật bị phân chia theo yếu tố tâm lý và ý thức hệ.
04 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 75979)
II. CHÍNH PHỦ TRẦN TRỌNG KIM (17/4 - 25/8/1945) Mặc dù chính phủ Trần Trọng Kim chỉ là một thứ “tai nạn lịch sử,” được khai sinh do nhu cầu quân sự của Nhật, chính phủ được Nhật bảo trợ này soi sáng mặt trái của đồng tiền cách mạng 1945 tại Việt Nam, mà cho tới năm 2010 còn bị che phủ bởi đủ loại tài liệu tuyên truyền.
04 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 80765)
(*).LTG: Bài này rút ra từ Phần II, “The End of An Era” [Đoạn Kết của Một Thời Đại], của Luận án Tiến sĩ [Ph.D.] sử học “Political and Social Change in Viet Nam between 1940 and 1946” đệ trình tại Đại học Wisconsin-Madison vào tháng 12/1984, dưới sự hướng dẫn của cố Giảng sư John R. W. Smail; và đã in trên Journal of Asian Studies [Tạp chí Nghiên Cứu Á Châu] vào tháng 2/1986, XLV: 2, pp. 293-328, với cùng tựa “The Other Side of the 1945 Vietnamese Revolution: The Empire of Viet-Nam (March-August 1945).” Phần tư thế kỷ sau, nhân dịp sinh nhật thứ 68, và kỷ niệm 65 năm cách mạng 1945, hiệu đính lại lần chót hầu phổ biến rộng rãi hơn trong giới người trẻ Việt muốn đi tìm sự thực lịch sử.
28 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 85835)
Con tàu đã trở nên ọp ẹp, mấy mươi năm còn gì. Người ta nói đây là chuyến tàu tốt nhất hiện nay. Hành khách bực dọc phàn nàn tốt gì mà tốt, như đống sắt vụn, làm như họ là kẻ trên trời rơi xuống không bằng.
23 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 88966)
Tình yêu, cũng như chiến tranh, là hai đề tài muôn thuở của con người. Văn chương ngoại quốc nói về chiến tranh, viết về những trận chiến gần, xa trong lịch sử, chúng ta vẫn thích đọc. Vậy thì tại sao, người Việt Nam viết về chiến tranh Việt Nam lại nhàm chán?
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 92190)
... Tôi đã từng ăn thịt chuột. Tôi ăn vụng của em tôi. Bố cấm tôi nói cho ai biết. Bố đã cho thằng em tôi ăn bao nhiêu con chuột tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ có điều bố thích như vậy. Bố nướng con chuột lên, thế thôi. Thằng em tôi cười hềnh hệch, nước dãi chảy dài, cầm con chuột gặm như một bắp ngô nướng. Những tảng máu chưa đông rịn đỏ hai mép. Tôi thấy đầu mình ung ung. Những hình ảnh như những mảnh vỡ lộn xộn va đập vào nhau liên hồi ...
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 89939)
Không ai biết cuộc sống của ai đang xáo trộn. Không ai biết ai đang nghĩ gì. Người chồng không bao giờ biết người vợ vừa gối đầu lên tay mình vừa dâm hoan với sếp của ả trong giấc mơ. Gã sếp đô con, bụng cuộn lên những bó cơ và làm tình thì miễn bàn. Người chồng không bao giờ biết âm hộ của ả nóng bừng như muốn nổ tung ra. Mà biết cũng chẳng thể chết ai vì ả là vợ của anh ta.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 111452)
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91995)
Thành phố nằm bên một rẻo biển miền Trung yên bình và tĩnh lặng. Những ngày gầ n đây bổng nhiên được khuấy động bởi mấy chú cá mập, không hiểu vì sao lại lang thang vào bờ, chúng lượn lờ nơi bãi tắm trước khuôn viên trường, là bãi du lịch của thành phố. Thỉnh thoảng chúng lại ruỗi theo sóng nước cợt nhã với con người. Có hôm một chú cá mập con nhá vào mông ai đó, có hôm lại ngoạm vào giò của kẻ nào bơi đến gần. Bạn tôi phán: đất này “linh kiệt”. Tôi cười vui: Đất lành chim đậu, biển lành cá mập làm tổ .