- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BÀN TAY MẸ

02 Tháng Bảy 20217:34 CH(Xem: 12359)

Biển - photo MH
"Lòng Mẹ Bao La Như Biển Thái Bình" - ảnh Mỹ-Hương

Thơ

Ngô Quốc Phương

BÀN TAY MẸ

 

Đúng mười năm trước

con lặng lẽ trở về thăm nhà, thăm mẹ

cảnh cũ, người xưa

bao nếp cũ đổi thay

 

 

con đường quê, con thả bộ vào làng

hoa đồng nội và lúa đồng thơm ngát

mẹ đón trước sân nhà

đôi mắt rưng rưng

 

 

đêm ở quê, rồi con về Hà Nội

bàn tay mẹ, tối chia tay

con vẫn ấm bàn tay

ôi mười năm xa cách

đêm nào con cũng hỏi

mẹ ơi

con đây này, mẹ có thấy con chăng

 

 

rồi dịch bệnh oái oăm

và lòng người ngăn trở

một năm rồi giỗ mẹ

con vẫn lênh đênh

sóng gió xứ người

 

 

đêm cô đơn, con lặng ngắm sao trời

và tự nhủ kia là cha, là mẹ

và kia nữa xa xa là xứ sở quê mình ấm áp

nhớ mẹ già

tay lại nắm bàn tay

 

 

nhớ tối thôn quê, nhớ ngày Hà Nội,

trước lúc ra đi con khẽ hỏi

mẹ ơi, mẹ ơi,

con thế này, mẹ có nghĩ suy

mẹ nói nhỏ

hai mẹ con vừa đủ

hỡi con yêu hãy tự lắng nghe mình

 

 

mười lăm năm, con trên một hành trình

bao lúc chông chênh

bao phút yếu lòng

cũng có lúc trách mình sao không khác

để mẹ cha già, chữ hiếu giữ vẹn đôi

 

 

con, mai này con đi, cứ tim mình con hỏi

hỏi con đường chữ thiện dẫn tới đâu

ấy là đường đi mà mẹ tin con phải chọn

mẹ an tâm, nhắm mắt cũng vui...

 

 

đêm trời tây, gió nhẹ thoảng chân trời

con nhớ mẹ

đưa bàn tay lên nắm

mẹ lại ở bên

ấm áp

lạ thường...

 

Ngô Quốc Phương, 8-15/6/2021,

(Dâng Mẹ ngày giỗ đầu, con cúng vọng nơi xa...)

 

NGÀY MƠ ƯỚC

 

Cuối cùng ngày mơ ước cũng đến

em bé chào đời

bệnh viện, những nụ cười

không còn phong bì, lót tay

mẹ hôn em

lần tiếp máu trước lâm bồn và phẫu

cũng không phong bì chi

 

 

ở đầu kia, người ra đi

lão nông đầu bạc

có xe bệnh viện đưa về nhà

không phải cuốn chiếu dọc đường, nằm bó sau xe máy

xóc óc, xóc thân, xóc cả linh hồn

để con cháu hoang mang

ôi, nhà nước của tôi đâu?

 

 

nhà nước của tôi đây

hàng triệu người tự do

với lá phiếu trong tay

bầu lên những người mình thực sự ủng hộ

vì những người ấy bảo vệ cho mình

ôi anh bầu cho xanh ư

tôi cũng quý xanh, nhưng tôi bỏ cho vàng

ồ nhưng tôi không bỏ cho đen đâu

nhất quyết

vì sao, vì họ giả hiệu, mị dân, bịp dân, lừa chúng

vì họ tham nhũng, hiếu sát, hiếu bắt bớ, hiéu bạo lực, hiếu tiền quyền

vì họ định hướng, dẫn dắt, lừa dối và bịp bợm

vì mồm họ xoen xoét

chính quyền vào tay họ rồi, họ giam cầm cả quốc dân, dân tộc, đất nước

ngày ra, có thể phải ra theo chiếc quan tài, hay đắp chiếu, hay thậm chí chẳng có gì

ngoài bánh vẽ...

 

 

còn hồng, còn tím Huế mộng mơ

còn da cam

còn xanh lá mạ

hay xanh dương, hay xanh nước bể...?

 

 

ồ, ấy là của tôi

ấy, cũng của tôi

của tôi...

của tôi...

 

 

ôi thực sự ngày hội

ôi thực sự tự do

bay lên nhé

hỡi cánh chim Lạc

con cháu Tiên Rồng

sải cánh giữa biển trời

rộng rãi, sang trang...

 

Ngô Quốc Phương, Kent, Anh quốc, 13/6/2021

(Viết cho một ngày Tổ quốc tỏa hương!

Tặng thầy cô, bạn bè và các con)

 

 

KHÔNG, ANH VẪN SẼ LÀM THƠ

 

Căn phòng bệnh viện khép hờ

một hơi thở nhẹ và đều

bên ngoài cửa sổ

những bông hoa trong nắng sớm khẽ rung rinh

 

 

em, em hãy xích lại gần thêm

anh đang cần em lắm

ánh mắt, nụ cười

cho anh níu lại, làm thơ...

 

 

anh, anh đừng suy nghĩ nhiều

cũng đừng vẩn vơ nữa

cũng đừng xem tin tức

hãy an dưỡng

để mai kia khỏi bệnh, em đón về

và anh sẽ làm thơ nữa nhé

cho em

cho chúng ta

 

 

em, anh sẽ về, nhưng anh sẽ thôi làm thơ

tuổi này rồi, đọc riêng tặng em thôi

còn anh hổ thẹn

 

 

đừng nghĩ thế anh,

thơ trước hết là anh tặng cho mình

cho bản thân vui

và chia sẻ với em

đừng lo nghĩ, đừng thời sự chi anh

hại não, lao tâm, tổn trí chẳng ích gì

 

 

không, anh vẫn sẽ làm thơ đấy chứ

chỉ trừ khi cái chết tạm chia ly

để anh xa em

xa bạn bè

xa quê hương, phố xá

nhưng hãy nghe rõ lời anh

hãy đốt giúp anh những bản tình ca viết xong, hay dang dở

vì nghĩ ra anh vẫn thẹn với bao người

nhân gian còn khổ đau

còn bao nhiêu đói rách, bất công, đầy đọa

mà thơ anh, tuổi này, lại hí hửng yêu đương...

 

 

anh, xin anh đừng mặc cảm thói thường

em cũng sẽ không đòi anh làm thơ cho riêng em nữa

lẽ nào em định hướng chữ nghĩa anh

nhưng anh ơi, chúng mình vẫn tuổi yêu

mà yêu đâu có tuổi

tim vẫn đập

và môi kia thầm nhắc

phút rung động nào đưa ta đến bên nhau

vậy thế nhé, anh đừng buồn nữa nhé

hãy làm thơ cho những thứ mê say

và những gì làm anh xúc động

em sẽ không nói gì

em sẽ lặng đọc anh...

 

 

cánh cửa phòng bệnh mở ra

những bóng trắng bước vào

bước vào

bước vào

những tiếng động xoay quanh

những hình ảnh trao lượn

một cõi trời xanh mây trắng mở ra

hoa trên trời và hoa nở thiết tha

ôi giấc mơ của một người im lặng

một người cô đơn đang tự hát cho mình

nhưng hạnh phúc ấy vẫn là hạnh phúc

khi được độc thoại với mình cho thỏa nỗi cô đơn

 

 

em, em

em ở đâu

hãy xích lại gần anh

và trao anh bàn tay ấm áp

để mai này đi rồi

anh vẫn sẽ làm thơ...

 

Ngô Quốc Phương, 15/6/2021

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Ba 202310:12 CH(Xem: 7397)
Biết lòng mình đã mùa đông / nên mưa giông đổ mù không hướng này / biết em sầu muộn giăng vây / nên đôi tay cứ đong đầy sớm trưa
08 Tháng Ba 20236:56 CH(Xem: 6480)
Ai cũng ghét kẻ khoe khoang và gọi kẻ ấy là hợm hĩnh khó ưa. "Khoe khoang" có gọi là "phô bày" không? Có đó, vì cả hai đều đồng nghĩa như nhau nhưng tôi thấy kẻ phô bày lại đáng thương hơn là đáng ghét đó. Có ai trong đời này mà không hề có sự phô bày cho người ta thấy chứ, ta thích được người biết cùng, khen cùng ta những điều ta có. Bây giờ có facebook thì điều này thể hiện rõ nhất qua nút chia sẻ đó.
08 Tháng Ba 20236:09 CH(Xem: 6072)
Hắn - viết một dòng xanh / Lên người đàn bà đầu tiên / Dòng xanh thẩm thấu - rỉ hoa màu / Nụ non tươi loé biếc / Rịn ướt lá mới / Rồi khô
08 Tháng Ba 20235:43 CH(Xem: 6732)
Về sặc sỡ một mảng ho / Ôm buốt lạnh tới co ro ngân hà / Triệu chấm sao đỏ mặt già / Sợi gió vướng cổ khan tà yếm nâu.
08 Tháng Ba 20235:31 CH(Xem: 6869)
Nhân ngày Tết trung thu, trùng với thứ bảy, chủ nhật, Trung phóng xe máy về Cần Giờ. Con đường từ phà Bình Khánh về thị trấn Cần Thạnh được mở rộng, đường vắng, xe cứ phóng thả ga. Hai bên đường, suốt hơn bốn chục cây số chỉ thấy rừng là rừng. Những cây đước vươn thẳng tắp, cành lá xòe ô che kín bầu trời, xe chạy trong màu xanh ngút ngàn của rừng cây như trôi trong không gian huyền thoại.
06 Tháng Ba 20236:46 CH(Xem: 5736)
Nhận được tin trễ Thi sĩ NGỌC HOÀI PHƯƠNG (Ông Nguyễn Ngọc Kiểm) Pháp Danh Tuệ Phương Cựu học sinh Chu Văn An. Ký giả nhật báo Thời Luận (Sài Gòn). Chủ biên tạp chí Hồn Việt (California). Sinh ngày 18 tháng 10 năm 1941 tại Bắc Ninh, Việt Nam. Đã từ trần ngày 28 tháng 2, năm 2023. Tại Orange County, California. HƯỞNG THỌ 83 TUỔI
26 Tháng Hai 202310:19 CH(Xem: 7304)
Tôi yêu em. Thật là lố bịch khi một kẻ như tôi nói ra câu ấy, nhưng tôi yêu em. Cồn cào trong tôi nỗi nhớ được nhìn thấy em vào khoảnh khắc ngắn ngủi trống trải khi chiều tàn. Tình yêu của tôi đến muộn và mặn mòi. Nhỏ giọt như những tin nhắn tôi gửi cho em. “Hôm nay em muốn gặp ở đâu?” Tôi ẩn dấu tình yêu của mình trong những điều nhỏ nhặt, và cần mẫn góp nhặt từng hạt cát. Thứ tình yêu tội lỗi. Mẹ đã từng rì rầm hàng đêm vào tai tôi thứ bà gọi là tội lỗi này. Và giờ, tôi vướng vào nó như một lời nguyền không phép màu hoá giải. Độc dược làm tôi yếu đi mỗi ngày. Còn em, thứ thuốc giải duy nhất vẫn cứ thơm ngát đầy quyến rũ trước mắt mà không thể chạm vào.
26 Tháng Hai 20238:39 CH(Xem: 6861)
Mai An Nguyễn Anh Tuấn Ủng hộ lời kêu cứu cho Đồng Bằng Sông Cửu Long của nhà khoa học Ngô Thế Vinh trên vanviet.info và bauxitevn.net
26 Tháng Hai 20238:08 CH(Xem: 6172)
giữa mê lộ của quỷ dữ / sợi dây thòng lọng treo thân người / chạy tìm một giáo dân quỳ xuống đọc kinh / …không thấy…/ niềm tin không đủ đối đầu sự ác / cho nên cúi đầu lặng thinh /
17 Tháng Hai 202311:10 CH(Xem: 8072)
Hai mươi bốn giờ qua / Lại hai mươi bốn giờ tới / Qua một năm rồi một năm sẽ tới / Tiếng đại bác bên kia bờ đại dương vẫn liên tục dội về trong mỗi buổi sáng giấc mơ tôi