- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THÁNG NĂM CỦA MẸ

07 Tháng Năm 20214:48 CH(Xem: 10943)


PHOTO -Quy SG
"THỜI GIAN" - photo  Quý SG

Nguyễn Hoàng Hà

THÁNG NĂM CỦA MẸ

 

1. Tháng Năm của Mẹ. - Những đứa con may mắn

 

Tiếng nói đầu tiên của một em bé khi bắt đầu học nói là Me, Mẹ, Mạ, Má, Mommy, Maman, và nhiều nữa với những ngôn ngữ hay tiếng địa phương khác, đặc biệt hầu như đều bắt đầu bằng chữ “M”. Có lẽ đó là mẫu tự thiêng liêng chung của nhân lọai khi gọi người đã cưu mang, yêu thương và đùm bọc mình suốt cả cuộc đời. MẸ ở kinh thành hay MẸ ở nơi thôn dã, MẸ ở trên núi hay MẸ ở dưới biển, MẸ là lá ngọc cành vàng hay MẸ gặt lúa trồng rau….. MẸ cũng mang nặng con chín tháng mười ngày, MẸ banh da xẻ thịt đưa con vào đời, và khi con khóc tiếng khóc đầu đời, MẸ đã vừa khóc vừa cười ôm con vào lòng mà quên đi hết những nhọc nhằn mang nặng đẻ đau. Khỏang thời gian còn lại của MẸ là ôm ấp, bảo bọc, hy sinh, dạy dỗ….. và nhiều lắm của tình mẫu tử MẸ dành cho đàn con của MẸ, và cứ thế mà nhân lọai tồn tại và phát triển.

 

MẸ ơi, có lẽ loài người được thượng đế ân sủng để có một thế giới văn minh và tồn tại đến ngày hôm nay là vì loài người biết nhớ đến công ơn MẸ. Riêng tháng Năm ở Hoa Kỳ người ta dành ra một ngày chính thức để tòan quốc mừng ngày lễ cho MẸ.

 

MẸ ơi, chúng con hạnh phúc hơn nhiều người vì chúng con còn MẸ và có thêm người bạn đời cũng đang làm MẸ. Mừng ngày của người làm MẸ, không còn gì ấm áp và êm đềm hơn là xin gửi lòng chúng con vào Lòng Mẹ.

 

 

2. Tháng Năm của Mẹ. - Con gái của Mẹ

 

Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,

Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,

Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.

Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.

 

Thương con thao thức bao đêm trường,

Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.

Thương con khuya sớm bao tháng ngày.

Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn. (Y Vân)

 

MẸ ơi, thế giới ngày hôm nay có rất nhiều điều mới lạ. Con người đã vượt qua hàng hàng chướng ngại của thiên tai và nhân tai. Con người đã chinh phục được cả không gian cách xa ngàn dặm….. và nhiều nhiều lắm những tiến bộ văn minh vượt bực. Nhưng con người vẫn không thể vượt qua được vòng tử sinh. Mà lẩn quẩn trong vòng tử sinh thì có mất mát chia lìa. Có sự mất mát chia lia nào mà không đau xót phải không MẸ. Trong đời của MẸ, MẸ cũng đã đi qua trạng huống chia lìa này. Rồi MẸ cũng được làm MẸ, và con của MẸ cũng một lần đi lại những bước chân của MẸ, nghĩa là con bị mất MẸ và cũng được làm MẸ.

 

Có những sự mất mát chia lìa nhẹ nhàng tự nhiên và con người dễ dàng chấp nhận rồi vượt qua. Con không có được sự chia lìa nhẹ nhàng tự nhiên này ngày con mất MẸ. Con đau xót ngày đó và vẫn còn xót xa hôm nay. Con khắc khoải như thế có đúng không MẸ? Con chỉ biết chắc một điều là MẸ không bao giờ muốn con bị đau, bị khổ, bởi lòng con như bị xát muối khi nhìn con của con đau. Con đau con khổ thì MẸ khổ MẸ đau vạn lần hơn. Vây thì xót xa của con hôm nay ngày nhớ MẸ chắc không làm MẸ vui. Không nên như vậy phải không MẸ?

 

MẸ đi hết qung đường mẫu tử của MẸ rồi MẸ nghỉ. MẸ dạy con nên người. Con nối tiếp con đường của MẸ như hằng hà những con đường MẸ-CON khác. Một điều thật giản dị mà con vừa được khai sáng. Đời sống con hạnh phúc, tâm hồn con an lạc. MẸ vui.

 

 

3. Tháng Năm của Mẹ. - Đứa con ngỗ nghịch

 

Nước mình chiến tranh triền miên. MẸ là người chịu gánh đời trên vai nặng nhất. Ngày đêm lo lắng cầu nguyện cho chồng được bình an ngòai chiến trận, hai vai oằn xuống với gánh nặng áo cơm ăn học cho đàn con. Vẫn chưa đủ, MẸ còn phải thay cha uốn nắn bầy con mới lớn ngổ nghịch. Cá không ăn muối cá ương, con cãi cha mẹ trăm đường con hư. Người xưa dạy như thế phải không MẸ? Vậy mà con vẫn trốn MẸ làm chuyện hư đốn. Con hư, MẸ giận, MẸ đánh roi mây. Đánh con đau MẸ rơi nước mắt. MẸ ơi, nước mắt của MẸ thần diệu hơn roi vọt, con mềm lòng nhớ đời từ đó, MẸ nhớ không? Bây giờ con cũng làm cha mẹ, nhớ giọt nước mắt của MẸ mà thương dạy con như một lần MẸ dạy.

 

 

4. Tháng Năm của Mẹ. - Con ngoan của Mẹ 

Con nên người MẸ vui. Con đang cố gắng nên người mỗi ngày trong đời MẸ ơi. Ngày xưa MẸ dạy ăn ở phải biết điều lẽ phải, biết ơn biết nghĩa, biết trước biết sau….. Ở nơi đây, xứ sở mà lòng yêu thương, nhân ái và tính hy sinh được tôn trọng và tuyên dương hơn bất cứ một điều gì. Ngày lễ Mẹ, cả nước chung vui để đền đáp và ca tụng MẸ, thì con, đứa-con-nên-người-mẹ-vui xin được một lời cảm ơn đất nước này như lời cảm ơn của một đứa con dành cho người MẸ đã cưu mang và nuôi dưỡng con trong nửa phần đời sau.

 

 

Và có lẽ, sau cùng của chuổi dài ngày sống hết vòng sinh- lão- bệnh- tử, điều giản dị và tự nhiên cuối cùng cũng vẫn là một lời ru.

 

Lời mẹ ru con như tiếng hát trên trời

ru con ru mãi nên người mẹ vui

Ru bạc tóc thôi…..

Rồi một mai con đã lớn khôn rồi

con thôi thơ ấu Mẹ rời thật mau

Đời mẹ ru con bao lâu mỏi mòn

Nên lâu cũng mỏi mòn

Bây giờ mẹ nằm lá đổ ngoài sân….

 

Lá đổ ngoài sân

để ru mẹ ngủ. (TCS)

 

 

Nguyễn Hoàng Hà

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 94851)
...Người khách đầu tiên tìm đến là một gã đàn ông lùn tè lùn tẹt, gã hỏi mẹ chị đi ”tàu nhanh” giá bao nhiêu? Mẹ chị ngớ người không hiểu, hỏi lại gã tàu nhanh là gì? Gã văng tục:” Đ... mẹ, làm đĩ mà không biết tàu nhanh!”. Mẹ chị nói với gã lần đầu tiên đi bán mình nên chưa biết, gã giảng giải cho mẹ chị, đi tàu nhanh nghĩa là “làm” một cái thôi, giống như ăn bánh trả tiền, còn đi” tàu chậm” là qua đêm, “làm” bao nhiêu cái thì “làm”...
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 114263)
đêm phố cổ tạ ơn một nàng thơ cuối cùng vẫn còn biết giật mình trước mắt đêm chai lì như mắt loài chuột cống
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 87853)
“Theo Trần Trọng Kim nhận rằng thơ là của Lý Thường Kiệt. Nhưng nói chắc là Thường Kiệt làm được thơ thì không có gì làm bằng cứ”[15]. Sau này, Bùi Văn Nguyên phân tích các cứ liệu và đoán định rằng: “Như vậy tác giả bài thơ “thần” này là khuyết danh”[16]. Bùi Duy Tân tiếp tục hướng này và chủ trương rằng “bài thơ này nên để khuyết danh tác giả”[17]...
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 74823)
Hắn tỉnh lại đột ngột. Bốn năm người thanh niên đang kéo hắn ra từ dưới lườn xe. Hắn nếm được vị mặn và máu, một đầu gối bị đau, và khi bị nhấc bổng, hắn phát rên, không chịu nổi sự đụng chạm trên cánh tay mặt. Những tiếng nói như không thuộc về những khuôn mặt treo ở trên hắn đang bông đùa vỗ về và bảo hắn yên tâm.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 83178)
Khi tòa báo đề nghị tôi tham gia viết về các nhà văn mà giá trị được cường điệu cao hơn giá trị thật của chính họ, tôi đã nghĩ sẽ từ chối. Tại sao phải tự mình tạo thêm kẻ thù một cách miễn phí? Rồi Robbe-Grillet xuất hiện trong đầu.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 91671)
Sư thày trụ trì ngôi chùa làng là người có học. Chẳng bao lâu hắn đã có thể trò chuyện như một người bạn tâm giao. Giáo lí nhà phật trong nhiều năm đã trở nên mờ nhạt với tuyệt đại đa số những con người tất bật với cuộc sống hôm nay. Cái hiểu biết về đền chùa miếu mạo của hắn cũng chỉ dừng ở mức không nhầm lẫn giữa nơi này với nơi khác. Bởi thế được trò chuyện với sư thày mỗi tháng vài lần là điều làm hắn vô cùng thích thú.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 110942)
Một cái chức nhỏ nhẹ Một cái chức lăn như cỏ lông chông Mơ đeo vào tay xòe ra giữa nắng Mơ đeo vào gót chân mỗi bước mỗi khua vang rổn rảng
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 100367)
Hoa ôm cứng lấy tôi. Hoa bảo: Hãy yêu Hoa đi. Nắng buổi chiều chiếu rọi xuyên qua bản vẽ làm rách nát từng đường trên cơ thể Hoa. Tôi nằm dát người trên chiếu, nghe tiếng súng nổ và hiểu Đà-nẵng đang cơn hấp hối.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109517)
một con thuyền dính bùa ngải của sông ý nghĩ găm đầy tháng năm mắc cạn em cố quên làm gì! khi ngay cả cánh tay anh cũng ảo
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 86911)
Đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, Ngô Thế Vinh còn là một sinh viên y khoa, đảm nhiệm chức vụ chủ bút cho tạp chí Tình Thương, tờ báo của những người sinh viên áo trắng. Trong thời gian này tôi là một sĩ quan rất trẻ của QLVNCH. Cả Ngô Thế Vinh và tôi bị cuốn vào một biến động làm rung chuyển rừng núi Tây Nguyên: vụ nổi loạn đòi tự trị của những sắc tộc thiểu số, mà báo chí thời đó gọi là FULRO.