- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BUỔI THUYẾT TRÌNH

02 Tháng Ba 202111:49 CH(Xem: 12492)

tnthquynhon

Tôi nhớ ngày xưa dưới mái trường trung học thường có những buổi thuyết trình về các tác phẩm văn học rất ư là thú vị.

 

Năm ấy tôi chỉ mới tuổi mười ba, đang học lớp đệ lục trường Nữ trung học Quy nhơn. Cái tuổi be bé mới lớn ấy đã biết mộng mơ nhưng chưa biết chút chút nào về tình yêu đôi lứa cả. Thế nhưng tôi lại có một buổi thuyết trình về tình yêu và đó lại là một kỷ niệm tôi thương của thuở học trò.

 

Năm ấy thầy Lợi vừa là thầy chủ nhiệm vừa là thầy dạy Việt văn của lớp tôi.


Ở trường sẽ có buổi dự thảo, cho học sinh thuyết trình giữa lớp này với lớp khác để thi đua. Lớp tôi, thầy chọn tác phẩm "Hồn bướm mơ tiên " và thầy lại chọn tôi là đại diện lớp để đứng trên bục thuyết trình có cả thầy cô đến dự. Hồi cái thời con nít ấy, tôi nào biết gì đâu, tất cả suy nghĩ đều từ trong sách vở mà có. Tôi may mắn là các bài luận văn của tôi làm từ thời tiểu học cho đến trung học luôn được điểm cao nhất lớp. Nhưng việc thuyết trình là việc đứng trước đám đông, phải có phong thái tự tin, phải là người ứng đối thông minh và hoàn toàn không thể dựa vào việc viết lách mà thành công được. Tôi biết rõ tôi là ai, với bản chất e dè thiếu tự tin, lại vụng về nhút nhát nữa... Ôi ! chưa thi mà tôi cầm chắc cái thua, tôi lo lắng bồn chồn không yên tâm được.

 

Thời ấy tôi và nhỏ Bùi chơi với nhau khá thân. Nhỏ học đều các môn thuộc loại. khá trong lớp, nhỏ lại là người Bắc giọng nói ấm áp, lại dạn dĩ nói năng lưu loát vô cùng. Ngày tôi thi đậu vào lớp đệ thất của trường, tôi rất tự hào vì những năm tiểu học tôi thuộc học sinh giỏi trong lớp, mà trường Nữ trung học thời bấy giờ rất khó đậu. Học sinh thi đậu vào trường bằng chính lực học khá giỏi của mình không hề có sự may mắn nào chen vô đó cả.

 

Nhiên Bùi học cùng trường tiểu học Đào duy Từ với tôi nhưng khác lớp, vào lớp mới tất cả các bạn đều lạ hết nên chúng tôi thành thân thiết với nhau. Lúc ban đầu vì tự mãn nên tôi hay ganh tỵ với Nhiên về việc học nhưng sau đó tôi phải công nhận là Nhiên giỏi hơn tôi nhiều lắm vì nhỏ rất cần mẫn, chăm chỉ học hành, còn tôi thì đã dậy thì sớm thành cô thiếu nữ biết mộng mơ nên xao lãng học hành. Tôi chỉ học hơn được Nhiên chỉ mỗi môn Văn.

 

Đây lại là buổi Thuyết trình đầu tiên, biết rõ mình như thế nên tôi đề nghị với Nhiên, tôi sẽ là người nghiên cứu soạn bài và Nhiên chính là người đại diện cho lớp đứng trên bục giảng để thuyết trình. Chúng tôi cùng thỏa thuận với nhau điều này.

 

Ngày ấy, tình yêu đối với chúng tôi chỉ mơ hồ bằng sự thêu dệt trong tưởngtượng. Tôi không nhớ là mình đã viết gì nhưng tôi nhớ mình đã rất say mê khi đọc tác phẩm này. Tôi thích cái u tịch của cảnh chùa Long Giáng, tôi bềnh bồng với mối tình trong sáng của chú tiểu Lan và anh chàng Ngọc. Mối tình ấy len nhẹ vào hồn một cách diệu kỳ, nhẹ nhàng như mùi hương trầm lan tỏa giữa cỏ cây, giữa mây lượn của đất trời. Tôi không hiểu vì sao lúc ấy tôi hiểu được rằng, yêu nhau là hai tâm hồn luôn hướng về nhau, hiểu nhau và luôn cho người mình yêu trọn vẹn sự tốt đẹp nhất...

 

Cứ như thế, tôi miệt mài soạn bài rất siêng năng. Hoàn tất xong tôi mang đến nhà cho Nhiên đọc nhuần nhuyễn và thấu đáo từng nhân vật. Hồi đó chúng tôi ngốc lắm, đứa thì soạn bài, đứa thì học bài mà đáng lẽ ra phải nên tập sự trước ở nhà như dợt văn nghệ vậy chứ, nên cái thiếu sót không thể nào tránh khỏi.

 

Ngày thuyết trình đã đến. Hôm ấy là một ngày cuối tuần, chúng tôi ăn mặc sạch sẽ, áo dài tơ trắng tinh thật đẹp. Nhỏ Nhiên tóc thắt thành hai bím tóc con rít hai bên trông xinh lắm. Còn tôi thì chỉ cột đơn giản một cộng dây su bình thường vì tôi xác định rằng mình chỉ là người ngồi dưới quan sát và lắng nghe thôi.

 

Lúc đầu nhỏ Nhiên lên đứng trên bục giảng diễn đạt đầy tự tin và linh động. Giọng Bắc 54 trầm ấm, rõ ràng và rất hay. Tôi liếc thấy thầy Bút, cô Mỹ Linh cô Thảo Trang và thầy tôi chăm chú nghe và mỉm cười có vẻ hài lòng, các bạn lớp tôi thì vỗ tay tán thưởng rất vui. Nhưng đến phần tranh luận, khi phân tích từng nhân vật thì hỡi ôi bạn tôi lại tịt ngòi. Nhỏ lúng túng, cầm nguyên bản thảo đưa lên mắt dò tìm ý trong bài viết của tôi mà ngơ ngác đến lạ. Cuối cùng nhỏ đưa tay, quắc quắc về phía tôi cầu cứu mà quên mất rằng mình đang đứng trên khán đài với bao khán giả nhìn lên.

 

Trường tôi học là trường Nữ nhưng nữ sinh Nữ trung học đa phần các bạn của tôi đầy lém lĩnh,thông minh. Tôi hoảng hồn, đứng phắt dậy khỏi ghế, không kịp mang dép, chạy lên tiếp cứu. Bộ tịch tôi lúc đó chắc là hài lắm nên hội trường ồ lên cười to. May sao lúc tôi cúi xuống chào, tôi chợt lấy lại bình tĩnh và tôi tiếp tục phần còn lại. Tôi như hòa mình vào nhân vật, tôi nói say sưa, tôi trả lời câu hỏi của các bạn thông suốt như tôi đã từng rung động từng yêu ...

 

Kết thúc buổi thuyết trình, hai đứa tôi được vỗ tay tán thưởng và được mười tám điểm con số cao nhất lúc bấy giờ, mang chiến thắng về cho lớp. Có thể đó là một sự may mắn kỳ diệu nhưng chiều hôm ấy tan trường trở về hai đứa tôi được bạn bè cùng lớp đãi cho một chầu chè của chị Cúc trước cổng trường Nữ. Đó là một buổi chiều đầy ắp niềm hân hoan vui sướng và xúc động trong tôi. Sau này cũng có những buổi Thuyết trình khác thành. công hơn nhưng đây là buổi Thuyết trình mà tôi thích nhất trong đời.

Thời gian trôi đi, chúng tôi rời trường xưa đã mấy mươi năm rồi, mỗi người đi mỗi ngả, mỗi cuộc đời riêng của mình. Thỉnh thoảng cũng gặp lại nhau, nhắc chuyện xưa mà cười nước mắt ứa mi. Nhỏ Nhiên ngày xưa học giỏi, chăm ngoan bây giờ đã làm bà nội lẩn thẩn, quên quên nhớ nhớ nhưng kỷ niệm này nhắc lại thì nó nhớ như in.

 

Còn tôi sau bao nhiêu đổi thay của dòng đời, bây giờ tóc đã pha sương. Cảm ơn đời, tôi vẫn còn nhớ từng ngóc ngách từng kỷ niệm xưa của thời đi học. Đó là giấc mộng đẹp trong đời mà tôi có được.

Thương lắm trường xưa. Thương lắm Thầy cô- Lớp học - Bạn bè tôi .....

 

Thai Thanh
Nữ sinh Nữ trung Học Quy nhơn

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 98819)
Chồng tôi hành nghề kỳ quặc: Kiểm tra trí nhớ của con người. Lấy anh tôi mới khám phá, anh thường xuyên theo dõi những giấc mơ của mình. "Em có thai phải không?" Sau tháng đầu tiên Công đã dọ hỏi. Tôi lắc đầu tươi tỉnh. Giấc mơ đêm khuya còn sáng hồng bụ bẫm bắp chân hài nhi. Tôi biết chắc tôi chưa có mang, nhưng làm sao Công biết tôi đã nằm mơ thấy đứa trẻ? Sáu tháng hạnh phúc trôi qua như gió hắt mặt hồ.
24 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 32248)
Đến nay người mình thấy Tây học rực rỡ mà cái học của ta khi xưa mập mờ không rõ, sách vở không có mấy, liền cho cái học của ta không có gì. Đó là một điều mà các học giả trong nước nên chú ý mà xét cho kỹ, đừng để cái hình thức bề ngoài làm hại mất cái cốt yếu bề trong. Nho Giáo tuy không gây thành được cái văn minh vật chất như Tây học, nhưng vẫn có cái đặc tính đào tạo ra được cái nhân cách, có phẩm giá tôn quí.
23 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 110660)
Tin từ quê hương cho biết tin vui cuối cùng nguyên văn, “các vị lãnh đạo tỉnh Thừa Thiên Huế và Thành phố Huế đã hứa cấp... khoảng một ngàn mét vuông đất để xây dựng Khu lưu niệm” Trịnh Công Sơn. Tin cũng cho biết Nhà Nước, cũng như thân nhân Trịnh Công Sơn, không dính líu gì đến việc xây dựng và nội dung trưng bày khu lưu niệm này.
23 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 128066)
Ngủ đi nhé à ơi, cái sâu làm tổ, cái bọ đi chùa, chuồn chuồn thì bơi (Tặng Kiên và sự điên rồ của đêm)
31 Tháng Mười 200712:00 SA(Xem: 84039)
... lịch sử Việt Nam, dưới mắt nhiều học giả thế giới, chỉ là một thứ câu chuyện thêm thắt vào [anecdotes] chính sách và sự can thiệp của các cường quốc như Mỹ, Nga, Trung Hoa, Pháp, Bri-tên, Nhật, v.. v... Người Việt cũng có lý do riêng để không muốn thấy có một tiểu sử chính xác về Diệm, từ chính trị, tôn giáo, tới ý thức hệ. Nên chẳng ngạc nhiên khi khối văn chương hiện hữu về họ Ngô hay Đệ nhất Việt Nam Cộng Hòa tràn ngập những lời “cung văn” hoặc “đào mộ,” bất chấp sự thực... Bài viết này nhằm điền vào khoảng trống nói trên.