- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIÁNG SINH CUỐI CÙNG

23 Tháng Mười Hai 20209:35 CH(Xem: 12073)

Giáng Sinh Cuối Cùng 1 -ykdo
Tác giả YK Đỗ

 

 

Mùa gió! gió nhiều hơn bình thường, thậm chí nếu nàng không đứng vững, gió có thể làm nàng ngã, giờ thì một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã…

 

Buổi sáng! Nàng nghe thấy tiếng gió tạt vào khung cửa, thi thoảng có tiếng rít của lá cây rừng, tuyệt nhiên không có một tiếng chim, nàng nghĩ “giá mà có một tiếng chim, nàng sẽ đáp lời nó”. Cuối cùng thì không có tiếng chim nào ngoài tiếng rít của gió… nàng co hai chân sát tận ngực, chắc giờ này anh đang bắt đầu chuyến hành trình của mình!

 

Nàng nhớ có lần được nghe câu chuyện của người đàn ông là thầy nàng, kể về đêm Giáng Sinh lạnh buốt ở nước Đức xa xôi – người đàn ông đó đã lặn lội từ VN qua tận Đức đứng trước cửa nhà vợ cũ nhấn chuông liên tục chỉ để mong gặp được những đứa con của mình trong ngày Giáng Sinh nhưng người đàn bà ấy nhất định không mở cửa. “Cái cảm giác đó mỗi lần nhớ lại còn nổi hết da gà, từng cơn gió lạnh buốt táp thẳng vào mặt, thấm tận xương và mắt thì nhoè đi khi nhìn thấy ánh đèn ấm áp đằng sau cánh cửa đóng chặt” – nàng nhớ mình đã chao đi một khoảng lặng vì thương cho cái cô độc của người đàn ông tóc hoa răm đang ngồi trước mặt…

 

Và cơn gió sáng nay, nó làm nàng nhớ đến câu chuyện đó, rồi nàng tưởng tượng, nếu mình trong hoàn cảnh ấy, nàng sẽ thế nào, chắc nàng sẽ khóc, khóc ghê lắm! nhưng lâu rồi nàng không khóc, liệu nàng có khóc được không?!

 

Nắng đã hửng vàng lên các con dốc! Dù gió có thổi tắp vào mặt thì chỉ cần một chút nắng nhỏ nhoi cũng đủ làm người ta thấy như được bàn tay ai đó chạm nhẹ lên vai an ủi! Giờ này có lẽ anh đang chuẩn bị ra sân bay. Chuyến bay quốc tế sẽ mang những người như anh trở về ngôi nhà có vòng nguyệt quế treo trước cánh cửa màu trắng buốt. Dưới chân cầu thang, cây thông lấp lánh đèn đã được trang trí đẹp mắt và bên dưới là những gói quà được gói ghém chu đáo, xinh đẹp. Anh sẽ ngồi bên lò sưởi, xung quanh là những người gắn bó với anh như máu thịt. Họ cùng anh cầu nguyện, sau đó là bữa tiệc gia đình. Nàng chưa từng đến nhà thờ, chưa từng cầu nguyện, cũng chưa từng ngồi trong một không khí gia đình đầm ấm như thế vào đêm Giáng Sinh. Nàng chỉ nhớ, theo lời kể của mẹ, cha nàng đã bỏ cả nhà ra đi vào đêm Giáng Sinh. Sau này, cứ mỗi lần đến Giáng Sinh, nàng lại lăn ra bệnh, hình như cái đồng hồ sinh học của nàng có vấn đề vào đúng đêm Giáng Sinh. Ngay bây giờ, nàng có thể hình dung ra dáng vẻ của anh với ly rượu vang sóng sánh trên tay. Ánh mắt anh nhìn những người yêu quí thật trìu mến rồi họ cười nói. Anh sẽ cười to (anh vẫn hay cười to khi cao hứng)… chỉ cần nhắm mắt lại nàng có thể thấy cách anh nheo mắt, ngã người vào sofa, vòng tay ra sau chạm nhẹ vào vai rồi theo quán tính, mải miết từng ngón tay lên xuống bờ vai mềm mại (bờ vai đó giờ đây không phải của nàng). Nàng lầm lũi bước đi, gió tạt thẳng vào mặt như chúng có chủ đích phải làm nàng ngã…

 

Giáng Sinh – người ta sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, anh sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, nàng sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, mọi người sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, thế giới sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, những cơn gió đang chiêu đãi nàng nơi đây liệu có giống cơn gió mà anh và cả thế giới đang đón nhận?

 

 

 

 

Có cái gì đó bất ổn như cái cách nàng phản ứng với những cơn gió! Nó bất ổn hệt như cách nàng phản ứng với tin nhắn của anh trước khi máy bay lăn bánh! Nàng không muốn anh hình dung ra gương mặt nàng lúc này. Nàng muốn mình phải luôn xinh đẹp và bao dung. Nàng không thể và không được phô diễn bộ mặt cáu bẩn, gắt gỏng cho anh thấy. Anh chỉ muốn nàng cười – lẽ đời có đàn ông nào muốn nhìn phụ nữ khóc?!

 

“Xin mời hành khách cuối cùng trên chuyến bay… nhanh chóng làm thủ tục tại quầy…”, anh kéo chiếc vali bằng tay trái, dòng người lướt qua mặt anh mỗi lúc một đông. Anh đi từ tốn. Mỗi bước chân thẳng của anh sẽ bằng hai ba bước chân người bình thường. Anh ko có gì phải vội, anh rất ghét làm điều gì đó trong tâm thế vội vàng. Ngay cả khi đến giờ phải tạm biệt nàng, anh cũng từ tốn rít một hơi thuốc, ngắm nàng từ đầu đến chân, vuốt nhẹ sợi tóc loà xoà trước trán rồi hôn lên môi nàng một nụ hôn ướt sũng. Hôm nay tuyệt nhiên không có màn tạm biệt, anh không thể làm điều đó với nàng. Anh đã để nàng đi quá xa, xa đến nỗi không thể chạm dù chỉ là một hơi ấm nhẹ lên vai…

 

Nàng bó gối trên chiếc ghế bành to quá khổ – chiếc ghế đã dành tặng nàng hàm ơn cuối ngày, nó ôm gọn nàng vào lòng, thay cho anh! Nàng đưa tay vẫy chào anh trong tưởng tượng. Nàng cố tình giữ khoảng cách xa đủ để nhìn thấy chiếc lưng chắc chắn của anh lướt qua cánh cửa tự động. Nàng quay mặt đi, anh khuất vào cánh cửa cùng với bàn tay nắm chặt một bàn tay mềm mại đung đưa bên cạnh!

 

Mùa gió! gió nhiều hơn bình thường, thậm chí nếu nàng không đứng vững, gió có thể làm nàng ngã, giờ thì một cơn gió cũng có thể làm nàng ngã… Nàng không muốn ngã lúc này! Hai bên đường đã lấp lánh đèn, nàng chớp nhẹ mắt, dòng người mờ dần trước mặt. ánh đèn nhảy múa nhoè nhoẹt nhoè nhoẹt…

 

Yên vị trên máy bay, anh đưa tay sờ vào chiếc túi xách nhỏ dưới chân, quyển sách nàng tặng anh trước khi chia tay nằm im lặng, im lặng như cách nàng chào anh trước đây vài giờ bằng tin nhắn không lời! Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, lấy quyển sách đặt lên đùi. Mùi sách mới thoang thoảng làm anh sởn gai óc… Anh dùng tay trái lật nhẹ trang đầu tiên, dòng chữ bé xíu nàng đề tặng hiện lên. Anh liếc mắt qua chỗ ngồi bên cạnh, siết nhẹ bàn tay mỏng manh trong bàn tay phải to khoẻ của mình rồi chìm vào những con chữ trước mặt… chuyến bay hãy còn rất dài… anh thì thầm chỉ đủ mình nghe “miss you…”

 

Nàng quyết định tô lại mơi son, diện bộ váy ôm sát người, ùa ra phố, hát vang và cười to hơn bình thường. Cuối cùng thì gió có mạnh đến đâu cũng không thể làm nàng ngã, mà dẫu có ngã nàng cũng tự biết cách đứng lên, dễ thôi mà, 365 ngày chỉ có một ngày Giáng Sinh để người ta thấy chao lòng, 364 ngày còn lại, tuyệt nhiên lòng người đã chết …

 

Nàng bước từng bước, mỗi bước đều đặn độ chừng 40 cm, không hơn không kém, phía trước mặt hồ lênh loáng nước. “1,2,3,.. phù”, chong chóng máy bay xoay tít, nàng thấy mình chao đảo, dòng nước sóng sánh, chòng chành, lạnh buốt, nàng buông tay, nàng nghe mình trôi đi, trôi đi cùng nụ cười giòn tan của anh trong một tối Giáng Sinh gió mạnh… Nàng nghĩ, từ đây về sau sẽ không còn mùa Giáng Sinh nào để nhắc nàng nhớ về sự ra đi của cha nàng hay sự ra đi của anh. Nàng cũng không còn phải trải qua bất kỳ đêm Giáng Sinh nào như đêm nay, chắc chắn không còn nữa… kể cả nỗi cô độc!

 

Trên không trung, chiếc máy bay vừa bay vào khu vực thời tiết xấu. Thân máy bay hơi chao đảo làm anh giật mình đánh rơi quyển sách xuống sàn. Anh buông tay phải ra theo quán tính chụp lấy cuốn sách. Bàn tay bên cạnh bất ngờ choàng tỉnh trong cơn ngái ngủ. Anh bối rối xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh rồi từ từ đưa mắt tìm cuốn sách đang nằm lặng lẽ dưới chân mình! Cô tiếp viên trưởng trấn an mọi người bằng âm điệu bình thản. Những cái đầu lô nhô xung quanh lại chìm vào giấc ngủ vừa bị đánh thức. Chiếc máy bay chao nhẹ một chút rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Tiếng rù rù của động cơ vang lên đều đặn, tiến thẳng vào bóng đêm sâu hoắm…

 

Anh không dám buông bàn tay bên cạnh dù chỉ một lát để nhặt quyển sách lên. Anh sợ phải đối diện với những thứ như là lựa chọn! Bên cạnh anh, gương mặt bình thản trắng ngần đang thở đều trên bờ ngực nhấp nhô. Anh nhìn gương mặt đó một hồi lâu, tựa như nếu nhìn sang hướng khác, anh sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi dày gợi cảm. Tất cả đường nét này đã hớp hồn anh ngay lần đầu tiên gặp mặt. Cảm giác nhớ lại khoảnh khắc đó làm anh cọ nguậy trên ghế. Chân anh khẽ chạm vào quyển sách lạnh ngắt dưới chân. Anh cúi nhìn xuống nó. Ánh mắt trơ trọi và cô độc của nó ngước nhìn anh tha thứ. Anh hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt bao lấy tầm nhìn của anh. Anh nhìn xoáy vào bên trong bóng đêm cho đến khi hai mắt mỏi nhừ và ko còn thấy gì nữa…

 

Giáng Sinh – người ta sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, anh sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, nàng sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, mọi người sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh, thế giới sẽ làm gì vào đêm Giáng Sinh…

 

YK Đỗ – GSDL 2014.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 99103)
N hưng những cuộc hỗn chiến xảy ra ngày càng quyết liệt giữa cái gia đình nhà Monney con & Kít với con chó lai Nhật mang tên Lucky - Cún . Cuộc hỗn chiến nhiều khi làm Cún tơi tả, máu chảy ròng ròng. Càng khiến tôi nhớ lại chuyện Money từng ăn thịt xác con. Cả sân nhà thối hoăng vì phân chó, nước đái chó, thức ăn ôi thiu…
12 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 124116)
T ôi xin lỗi rất đau lòng nhưng phải nói ra ngày mất Hoàng Sa chỉ nửa nước đau thương căm hờn lũ giặc chỉ nửa nước sục sôi niềm đau mất đất
06 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 99237)
T in Việt Nam - Lời kêu gọi tuần hành phản đối ôn hòa cho sự kiện Trung Cộng ngang ngược trên biển Đông, xua đuổi ngư dân Việt Nam đã diễn ra thành công đến mức khó tin. Lời kêu gọi xuống đường tập hợp nhiều thành phần, biểu thị thái độ phản đối ở Saigon và Hà Nội vào ngày hôm qua, một lần nữa người ta chứng sức mạnh của giới trẻ và lòng yêu nước đã không thể nào ngăn chận nổi dù bị hăm dọa và trấn áp như thế nào.
04 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 108495)
L ịch sử 4000 năm đã minh chứng, ta mạnh địch lùi, ta lùi địch sẽ lấn lướt. Vậy tại sao chúng ta không biểu tình ôn hòa phản đối hành động ngang ngược của Trung Quốc, tai sao không rầm rộ kêu gọi cộng đồng quốc tế chú ý, đem Biển Đông ra đàm phán trước Liên Hiệp Quốc. Và quan trọng nữa, phải cho Trung Quốc biết ý chí quyết tâm giữ mỗi thước đất, mỗi thước biển của 90 triệu dân Việt. Hãy để tuổi trẻ Việt Nam nói lên tiếng nói tự trọng của một dân tộc, cho dù yếu sức cũng không đớn hèn.
02 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 91549)
"... B iểu hiện rực rỡ nhất của hoài niệm, là hoài niệm quê nhà, mà thực chất, cũng nằm trong chuỗi đơn cảm giác có tính cá nhân. Nên dễ nhận ra, chuỗi cảm giác đầu tiên là hướng về mô tả cảnh trí, phong vị tập quán, với một vóc dáng thi pháp ca dao đậm đà cảm hứng cội nguồn, đôi khi mang máng giọng điệu Tự Lực văn đoàn, đẹp, lãng mạn mà bùi ngùi.."
02 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 96775)
S áng nay Du về và tôi sẽ đi đón cô. Gã thầy thuốc có cái đầu trơn tuột chắc đã chán chê Du nên tôi vừa mở miệng là gật liền, gật mạnh và nhanh đến nỗi chút xíu nữa cái đầu kỳ dị của gã văng khỏi vai. [...] Du sẽ không còn lang thang dưới rặng dương liễu hay trên mái ngói lơ thơ những nhánh bồ đường vào những đêm khô nóng. Tôi sẽ không để cho ánh trăng tìm thấy cô.
02 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 88296)
Trong mọi cuộc chiến tranh, chiến tranh nào cũng vậy, không có kẻ thắng. Nhưng bao giờ cũng có một kẻ bại, một kẻ bại duy nhất - là nhân dân. [...] Đừng lừa dối nhân dân bằng những lời nói suông. Nhân dân rất sáng suốt. Người ta biết ai là người trung thực và kẻ nào là tên bịp bợm. Hãy nhớ lời Nguyễn Trãi “Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân”.
26 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 113185)
S inh viên Việt Nam tốt nghiệp ở các trường giỏi trong nước khi ra nước ngoài tiếp tục học ở các trường cấp trên thường đạt thành công không mấy khó khăn. Thế nhưng, khi nhìn vào chương trình giáo dục của Việt Nam hiện nay và theo dõi báo động của các nhà giáo dục trong nước, khó thể phủ nhận một thực tế là giáo dục tại Việt nam đang có vấn đề, ở mức độ khủng hoảng. Khủng hoảng hiện diện trong rất nhiều lãnh vực khác nhau của giáo dục.
24 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 118862)
B ằng giọt nước rơi thầm khoảng nắng Bằng tiếng dương cầm Nhẹ sâu tháng năm Bằng ánh mắt tan vào mộng tưởng Xuyên qua em Cơ hồ mênh mông
15 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 93747)
T rường thơ Loạn manh nha từ nhóm thơ Bình Định với những tên tuổi như Hàn Mặc Tử, Quách Tấn, Yến Lan, Chế Lan Viên. Đến năm 1936, nhận thấy tính khuynh hướng nổi trội trong sáng tác của từng người, Hàn Mặc Tử đã chủ trương thành lập trường thơ Loạn cùng với Yến Lan, Bích Khê và Chế Lan Viên. Từ đó mà trường thơ Loạn thực hiện cuộc hành trình đi từ âm vang Đường thi đến thung lũng đau thương , tràn bờ sang cả những bóng ma Hời trên tháp Chàm u uẩn, rồi chọn cho mình điểm dừng ở cuộc duy tân của Bích Khê.