- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ÂM VANG TỪ BIỂN

13 Tháng Tám 20203:44 CH(Xem: 15585)

Hoang Hon o Bien 1- dh
Hoàng Hôn Ở Biển - ảnh Đặng Hiền

CON GÌ NHỎ XÍU

 

khoảng cách hơn thước rưởi

chiếc mặt nạ nhấp nhô theo cử động của môi

hình như con người không còn nghĩ đến thẩm mỹ

mà chỉ sợ con vi khuẩn đến từ Vũ Hán

bên đường có tiếng xe cứu thương bất chợt

những suy tư chìm trong sương

sống chết trong gang tấc

kẻ coi thường mới hôm qua vênh váo

mà hôm nay đã vào trại khẩn cấp chẳng nên lời

 

mọi người ở nhà

quốc gia đóng cửa

con đường trước mặt vắng lạnh

những tiếng kêu bất mãn bắt đầu lặng yên

nỗi lo sợ lớn lên theo chiều dài đoàn xe chở quan tài

những tiếng kêu tuyệt vọng

người y tá nằm gục bên hành lang

có con gì nhỏ xíu mang tên vương miện gai góc

làm lung lay thế giới

giam tù phân nửa nhân loại

can đảm và kiên nhẫn

chúng ta phấn đấu

vì chúng ta muốn sống

con vật bé xíu kia sẽ bị đánh gục

nhưng trước nó trăm ngàn người phải nằm xuống

(ai biết được con số thật sự ?)

bài học về lương tâm và lòng tham không đáy

những sự thật sẽ được phơi bày

từ những xác người hôm nay

khơi lại đám tro tàn tội lỗi

ngày mai sẽ tươi sáng hơn

hy vọng thay …

hãy yêu thương hỡi những người đang sống

 

thy an

tháng tư 2020, mùa dịch Coronavirus

 


MÙA XUÂN BUỔI SÁNG THÁNG TƯ

mùa xuân ân cần đón bàn tay run run buổi sáng

vạt nắng tháng tư rơi xuống vai

bình minh đỏ ửng những nóc nhà xa lạ

đôi sinh viên tình nhân ngồi sát nhau học bài 

phòng trọ còn đọng những hương yêu ngây ngất

mặt trời hôm nay thật nóng

làm trỗi dậy đam mê trên thân thể

những dục vọng êm đềm như tiếng hát của chim

con người ham sống và không bao giờ thích khổ

bình minh hát ca trên da thịt yên lành

thi sĩ dạo chơi trong vườn

làm thơ bên những chậu cây vừa đơm bông

con chuồn chuồn xanh đậu trên cành

rong rêu dấu giày phố thị

hình như đôi mắt ai nhìn qua khe cửa

đón lời mật ngọt trên nhánh mộc lan

đời người chảy như dòng suối

ngực thanh tân thơm ngát hương trầm

*

ta đi, ta về

thanh xuân nhè nhẹ trôi bên quyển sách

trinh nguyên như ngày xưa tóc dài

con chim sẻ ríu rít trên cây

hôm nay nhìn trong gương

vẫn thấy cuộc đời trong suốt như thủy tinh ly rượu cạn

và từ môi miệng em

thổi ra hơi thở mùa xuân

ấm lòng một cõi trời riêng biệt…

*

nơi công viên dưới pho tượng đồng cổ tích

trẻ con hát bài ca thiên đường

tiếng dương cầm bên khung cửa

chợt nhớ tiếng mõ thiền sư

dõi bóng hoàng hôn chiều vắng lạnh

nhục thể in xuống lòng đất

nôn nao một tấm lòng chung thủy

gửi về phương nam biền biệt mây xanh

 

 

*

bình minh tháng tư trong lành

dòng sông mang cánh tay người trinh nữ

ruộng đồng màu mỡ nuôi da thịt tinh khôi

cho ta sống, cho mùa xuân hoa cỏ reo vui

mất, còn trong gang tấc

bẩn dơ và trong sạch

từng bước chân vô tình lướt nhẹ qua đời

nghe và đọc lời nói năm xưa ghi trên đá…

chân đất phù sa, sông dài núi rộng

những trái tim phiêu bạt nghìn trùng

nhớ dáng mẹ hiền áo đen tóc trắng

cất tiếng ru buồn vạn cổ thiên niên…

*

có tiếng nguyện cầu dâng lên từ biển

góc rừng gỗ quý chim hót thật hay

buổi sáng tháng tư, trời đất yên lành

lời viễn xứ thì thầm lịch sử

bao nhiêu điều không nói hết

gửi lại mùa xuân chút hư không…

 

thy an

tháng tư viễn xứ 

 

ÂM VANG TỪ BIỂN

 

mây xanh vờn trên đầu

biển ấm với khúc ca ngư phủ trở về từ đại dương

văng vẳng bên tai những âm vang duyên hải

lùng bùng bãi cát vàng

xin trả lại mặt trời những lộng ngôn và bạo lực

 

mùa hè những thân người phơi đen

nhìn nhau không chớp mắt

chẳng có gì để nói

lăn qua lăn lại

mời mọc ánh nắng thiêu đốt thịt da

dang tay, banh chân

khát vọng ngóc lên rồi chìm xuống theo cơn gió đổ về từ biển

 

mùa hè thèm một ái ân không định rõ

mơn man trái tim với dục tính nhẹ nhàng

nỗi buồn nhân sinh như sóng xa đổ về

chiếc lưng còng gánh nợ bao nhiêu kiếp

thú vật và hải âu kêu vang trong lòng

tư tưởng biếng lười  vô cảm

ngất ngư trôi vào mông lung

âm vang lùng bùng

người ở đâu, ta ở đâu…

 

thy an

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Sáu 20221:25 SA(Xem: 7560)
Nhận được tin buồn hoạ sĩ Rừng- Nguyễn Tuấn Khanh (Viết văn với bút hiệu Kinh Dương Vương, làm thơ với bút hiệu Dung Nham) Sinh ngày 14 tháng 3 năm 1941 tại Nam Vang, Cam-pu-chia Tạ thế vào ngày 8 tháng 6 năm 2022 tại Nam California, Hoa Kỳ Hưởng thọ 81 tuổi
17 Tháng Sáu 202212:07 SA(Xem: 9113)
Trong những ngày chờ đợi có nhà sản xuất phim, T. cận tôi ngồi đọc và hỏi han để lấy tư liệu cho một cuốn sách nhỏ đang “âm mưu”, viết về đời sống Điện ảnh nước nhà & thân phận những thế hệ người làm phim từ trước tới nay - trong đó có tôi. Tôi đọc lại hồi ký “Đêm giữa ban ngày” của nhà văn mà tôi hâm mộ kể từ khi đọc cuốn “Bông hồng vàng” của K. Pautovski do ông dịch từ tiếng Nga… Tôi chợt nhớ lại những ngày tháng không được làm phim, phải rời cơ quan vào Sài Gòn làm thuê, viết thuê…
15 Tháng Sáu 20222:27 SA(Xem: 9633)
người đi / thì người vẫn đi / có khi đi thật / có khi giả vờ /
15 Tháng Sáu 20222:18 SA(Xem: 7225)
Nếu ai đã đọc "Chân Dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa", chắc chắn đều bày tỏ sự thán phục đối với tác giả, tôi cũng vậy. Tác giả NTV đã đem tấm lòng thành cùng với nhiệt tâm thu thập dữ liệu về các nhân vật nói tới trong sách, cùng với các hình ảnh ghi dấu cuộc đời bể dâu của họ. Tuồng như tôi thấy họ sống lại thêm một lần nữa. Thật vậy, khi nhìn thấy hình ảnh một nhà văn quen biết ra đi từ lâu, và qua lời kể chuyện của tác giả, tôi xúc động biết bao, tưởng chừng như người ấy vẫn ở đâu đó, chưa một lần vĩnh biệt.
15 Tháng Sáu 20221:40 SA(Xem: 9746)
Đôi khi trên con đường đã chọn / ta bước đi một mình, / chỉ những cọng cỏ khô và bụi đường làm bạn, / đôi khi trên những trang viết, / ta cũng lại một mình, / chỉ những con chữ vừa hiện ra - làm bạn, / làm vui
15 Tháng Sáu 20221:33 SA(Xem: 9033)
Em cúi đầu, giọng thấp hẳn xuống: - Cô ơi, theo em được biết, hồi xưa, một trong những hình phạt vô cùng kinh hãi là tứ mã phanh thây. - Ừ, chỉ hình dung thôi cũng đủ khiếp sợ. - Dạ, tay chân của phạm nhân bị cột vào bốn sợi dây nối vào chân bốn con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra bốn hướng; nếu không có nài ngựa, người ta sẽ thét to lên hoặc đánh ngựa để chúng hoảng sợ bỏ chạy. Và bốn sợi dây sẽ kéo tay chân phạm nhân đến khi thân thể của họ bị xé ra. - Ôi thôi! Nghe sợ quá! Sao bỗng dưng em lại nói đến chuyện đó? Em chậm rãi: - Dạ, em đã tìm đọc nhiều thiệt nhiều những kiểu hành hình đau đớn nhất để coi cái đau của mình cỡ nào. Cô ơi, em đã từng bị hành hình theo cách tứ mã phanh thây! - Hả?
11 Tháng Sáu 202211:28 CH(Xem: 8793)
Nhiều người đã kể rõ và lý giải hiện tượng CHẠY cho đến nay đã trở thành những guồng quay điên cuồng trên các lĩnh vực, trong các giới xã hội - chạy Quyền, chạy Chức, chạy Dự án, chạy Danh hiệu, chạy Bằng cấp, chạy Giải thưởng, chạy Cúp vàng, chạy Thành tích, chạy Điểm, chạy Vai diễn, chạy Lớp, v.v. Đã “Chạy” thì phải bắt buộc “Mua”, mua bằng bất cứ giá nào, thậm chí bằng cả nhân phẩm.
11 Tháng Sáu 202211:22 CH(Xem: 10648)
Đêm buông những tiếng thở dài / Mênh mang sương lạnh / Nửa hồn chông chênh / Rơi về đâu / Chiếc lá bay / Vườn khuya tiếng gió / Thổi xao xác buồn.
07 Tháng Sáu 20225:02 CH(Xem: 14775)
Vượt tuyến qua sông bỏ lại ghe / Đạn réo sau lưng ngày bái biệt / Tìm đường sống chính trong cái chết / Biết giặc là ai lộ mặt người !
02 Tháng Sáu 202210:20 CH(Xem: 7887)
Mãi rồi cũng về đến núi. Chính xác là về đến chân núi, đèo Ngao. Vượt qua con đèo dài 32 cây số cả lên lẫn xuống này, mới đến bản Tồng, quê Mìn. Nhảy xuống khỏi thùng cái xe tải chở hàng cứu trợ, nằm vật xuống bãi cỏ bên một búi tre chân đèo. Thở dốc. Mệt mỏi. Mìn ngửa mặt nhìn trời. Trời đầu thu xanh thẳm không một gợn mây, nắng vàng rười rượi ấm áp tỏa khắp nhân gian. Vậy mà sao Mìn thấy lạnh lẽo quá. Lạnh từ trong tâm can ruột rà sâu thẳm lạnh ra. Xung quanh không một bóng người, không một tiếng gà kêu chó sủa. Con đường quốc lộ chạy qua chân đèo, con đường đèo nối mấy huyện vùng cao thường ngày tấp nập người xe, vậy mà nay vắng lạnh. Mà mới chỉ đầu giờ chiều. Mọi thứ như có một cái phép thần của mụ phù thủy, vung lên một cái, biến sạch. Khi dời bản bỏ núi xuống phố làm thuê, ba tay Mìn, Lù, Phủ đã uống rượu thề sống chết có nhau. Thế mà bây giờ, về tới chân núi chỉ còn có một mình…