- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ NGUYỄN THỊ THANH LƯU

10 Tháng Sáu 20205:57 CH(Xem: 17085)


NGUYEN THI THANH LUU-photo DangTuanSon
Nguyễn Thi Thanh Lưu - ảnh Đặng Tuấn Sơn

LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu.

Tên và cũng là bút danh: Nguyễn Thị Thanh Lưu

Sinh năm 1983

Quê quán: Vinh, Nghệ An
Tốt nghiệp tiến sĩ ngữ văn năm 2012

Đã có thời gian công tác tại Viện Văn học (Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam)

Tác phẫm đã xuất bản: Làm dâu nước Mỹ - Tự truyện (2015), Nhật kí Cà Kiu- Tập truyện thiếu nhi (2016), Anh chỉ là sực nghĩ của em thôi – Tập thơ (2019)

Hiện đang sống tại Sài Gòn.

Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu chùm thơ long lanh như nắng hè nhưng buồn và sâu lắng như mùa đông của nhà thơ Nguyễn Thi Thanh Lưu.

TCHL

 



BIỆT GIAM NỖI BUỒN

 

Tôi không biết nói thế nào về nỗi buồn
Dưới từng lỗ chân lông có một đàn kiến đói
Ăn ăn ăn
thân xác tôi tê mỏi 
Chiếc linh hồn đau nhói giữa cơn mê

 

Những giờ khắc lê thê
Mạch máu nản sầu buông trôi lũ hồng cầu tái ngắt 
Giá mà máu tôi hoá được thành nước mắt
Tôi sẽ khóc 
cho đến khi xác thân cạn kiệt
Phóng thích sự sống
ròng ròng 

 

Khi gồng mình xoay xở với cô đơn
Tôi quên mất tôi còn ngôn ngữ
Tôi loay hoay giữa những ý nghĩ loã lồ
Chực chờ giải thoát 

 

Người dấu yêu ơi
Xin người tha thứ
Về nỗi im lặng dài mệt mỏi giữa hai ta
Tình yêu chẳng nên là
Một sợi dây cứu chuộc

 

Người yêu dấu của tôi
Người không nên và chẳng cần phải là liều thuốc
Cho một sinh linh ốm yếu buồn sầu 
Ta đã tan vào nhau
Ta đã hứa bạc đầu
Tôi có thể cởi bỏ áo quần trước người không nghi ngại
Tôi có thể nhắm mắt dắt tay người đi ngàn vạn dặm đường xa ngái

Nhưng nỗi buồn này
Cứ để tôi giữ lại
Biệt giam 

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(SG, 13/11/2018)

 

 

 

BÀI CA TUYỆT VỌNG 1

  

Khi những câu thơ cũng quá tải nỗi buồn
Tôi rót tôi vào đáy chén
Khi những bức tranh treo toàn mạng nhện
Tôi gặm nhấm tôi 
Qua ngày

 

Tự uống mình
Quái lạ 
Chẳng say
Tỉnh như sáo nhìn ra xung quanh
Toàn những điều xám xịt

Dưới những ý nghĩ rong rêu câm nín
Tôi thấy tôi rung vai đứng khóc
Khánh kiệt linh hồn

 

Trách chi tôi
Đã chẳng mở lòng
Chẳng phải đời đã quá nhiều ủ dột
Cứ mặc tôi
tù đọng vũng buồn
Cứ mặc tôi
Ngao ngán cô đơn
Cứ mặc tôi 
Cứ mặc tôi
Mai một

 

Rồi rốt cùng
Chỉ trời xanh tê buốt
Rồi rốt cùng
Chỉ gió cuồng ruổi theo mây mải mốt
Chỉ nắng trút sương buông
Tiếng chim chiều xót ruột

Âm thầm 
bầu bạn
Tan rữa
Cùng tôi

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(SG, 11/2018)

 

 

BÀI CA TUYỆT VỌNG 2

 

Trong những giấc mơ tiêu mục

trơ lại mình tôi

Không có chồi hi vọng nào

Mọc lên từ vũng lầy đen đặc của đổ vỡ

Trái tim nghẹt thở

Giãy giụa buồn

Trong hố tối kí ức muộn phiền

Tôi rã rời hơi thở cuối

Đám bụi suy tư thuở hồng hoang hấp hối

Sự sống mê man trong những xác hồng cầu

Này tôi

Tôi ở đâu?

 

Dưới những đám mây tan rữa

Những ý nghĩ về hạnh phúc rời bỏ tôi đi

Dưới bầu trời tan vỡ

Đôi tay tôi chẳng còn gì

Tôi tuyệt vọng nghĩ về những đóa hoa đã từng nở

một vài khi

Trong lòng tôi những ngày u tối

Những đóa hoa dịu dàng quá đỗi

Sao chỉ khiến lòng buồn thêm?

 

Xin em

Nếu tôi có quên

Hãy nhắc nhớ tôi rằng

Chúng ta rốt cùng cũng chỉ là đám cỏ

Những mảy bụi nhỏ nhoi

Thảng hoặc sáng lên dưới ánh mặt trời

 

Em

Xin em

Hãy ôm lấy tôi

Lần nữa trong đời

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(Sài Gòn, sau những cơn mưa đầu mùa, 5/2019)

 

 

DỨT TÌNH

 

Con bướm trắng nôn nao

Đậu bên song cửa mộng

Hoa biết đang tàn ruỗng

Cúi đầu rữa nhuỵ xanh

 

 

Người đàn bà

Quay lưng không đành

Xõa tóc phân vân

Bóc nhớ thương xưa

cắn dần mộng cũ

Đuôi mắt đốt

Tháng năm thăm thẳm

Gạn gùng ngọt cay

 

Thoang thoáng cô đơn

Buông trĩu vai gầy

Người đàn bà gánh gồng kí ức

Tùng tiệm tiếng thở dài

Buốt ngực

Lại mùa chim thiên di

 

Con bướm trắng bay đi

Khung cửa trống màu li biệt

Người đàn bà tự gỡ mình khỏi đám mây mù hối tiếc

Tự vẫn tóc thề

Niệm chú đại bi

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(SG, 27/5/2018 - 19/01/2019)

 

 

NGUYEN THI THANH LUU-photo Duy Nguyen
Nguyễn Thị Thanh Lưu - photo Duy Nguyễn

NỢ CHỮ

 

Tôi viết

Cho những thứ không thể cất lời

Cho cơn gió ngược xuôi

Cho những mắt người

Ngạo cười chữ nghĩa

 

Tôi viết

Cho những nấm mồ im lìm ngoài nghĩa địa

Cho ngọn cỏ tàn chiều đông

 

Tha thứ cho tôi

Tôi lỡ viết ra rồi

Cả những nỗi hổ thẹn anh chỉ hòng giấu diếm

Những sự thật bạn lo âu đậy điệm

Những ngây ngô dối loè

Tiếng tu hú kêu đêm

 

Tha thứ cho tôi

Cây kim đã lộ rồi

Dưới ngăn ngắt chữ tôi ảo não

Sự thực là

đời choàng vào ta quá nhiều tấm áo

Rách tươm

 

Tôi ước bắt đầu được viết về cánh buồm

Khi chẳng còn cây kim nào

Nhẫn nhịn chờ ngày le lói sáng

Khi tôi với bạn lại có thể ngồi với nhau cười con cáo

Rướn hoài chẳng tới chùm nho

 

Mà thôi,

Ước làm gì

Chữ nghĩa vô lo

Buồm sẽ tự căng vào một ngày lộng gió

Đời ba động nhiêu khê nhưng đời vui

Vì đôi điều còn bỏ ngỏ

Những chuyện im im không hối giục phải thành lời

 

Tôi đã bắt đầu viết như một cuộc chơi

Nhưng không biết cách nào kết thúc

Mỗi câu thơ niệm một điều day dứt

Một nghiêm trang im lặng

Trắng giấy

Chẳng nên lời

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(Đà Lạt, 15/01/2019 – Sài Gòn 30/1/2019)

 

 

 

VÔ ĐỀ

 

Xao xót

Ngọt cay

Đọa đày

Tim óc

Vào một hôm mặt trời không mọc

Ngày là một đóa lụi tàn

 

Thiên địa mang mang

Nhân gian úa rũ

Tình yêu không còn là câu phù chú

Hi vọng hấp hối trong cơn ác mộng

Tiếng cười chỉ còn là vọng động của thời gian

 

Loài người bắt đầu biết ăn năn

Nhưng cỏ chẳng còn xanh nữa

Lũ gió thờ ơ lướt qua khung cửa

Chẳng buồn rung động cánh rèm

 

Đừng buồn nữa, em

Cuộc đời vốn là cõi quên

Mong chi nơi tượng đá

Một khắc quay lưng ta sẽ thành kẻ lạ

Trông ngóng làm chi mà bước hụt ngược chiều

 

Em cứ trút vào đây

Tất thảy rong rêu

Thời gian sẽ lấp đầy miệng hố

Nỗi buồn rồi hoá thân rực rỡ

Trời sẽ lại xanh

Màu xanh nức nở

 

Trong mắt em.

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(SG, 10/12/2018)

 

CON BÒ

 

Người ta tưởng

Tôi thãi thừa hạnh phúc

Bơi lội trong tự do

Tôi đâu phải một con bò

Đủ cỏ là hạnh phúc

 

Tôi bắt đầu hoang mang nghĩ

nếu mình là một con bò đích thực

Liệu tôi có tìm cách cày xới luống rau thành một bài thơ?

Liệu tôi có xoay xở sục mõm vào chậu màu

Vẽ những nỗi đau

Tôi tưởng tượng thấy trong trí não bò vốn bị cho là ngu muội

 

Liệu tôi sẽ là một con bò yếu đuối

Chỉ nằm im trong chuồng hoặc ra đồng vẫy đuôi

Đợi cỏ mùa xuân tốt tươi

Tắm nắng hồng

Rồi yên chí rằng mình là con bò hạnh phúc

 

Cuộc đời tôi sẽ đóng khung trong những bó cỏ non thơm phức?

Và những bãi phân hôi?

Khổ đau hay vui hạnh chỉ bấy nhiêu thôi?

Liệu tôi có phải là con bò biết cười

Và ưa nhảy múa?

 

Liệu tôi có phải một con bò tình nghĩa?

Biết nghĩ tới đồng loại bò

Ở một đồng cỏ xa

 

Một buổi sáng

Tỉnh ra

Giữa những bài thơ còn phân vân viết dở

Những bức tranh nghi ngại lem màu

Và cần cổ ran nhức

Vì những cú quay đầu

trong điệu múa còn chưa vào hồi kết

Tôi biết mình

Sẽ đi tìm tự do cho đến chết

Bằng những xoay xoả ngờ nghệch vụng về tự thân

 

Kể cả nếu tôi có là một con bò

Tôi vẫn đi tìm tự do

Ngoài những đống phân và bó cỏ

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(SG, 21/4/2019)

 

 

MỘT CHUYỆN TÌNH

  

Ôi những khoảng trời xanh thiếu thốn

Ngực rỗng

thông thống gió lùa

Ngày đi nhịp nhặt thưa

Như nhịp tim đã lỗi từ độ mùa tàn lá

Biết ta chẳng là gì của nhau

Mà khi trời gió cả

Lòng tay se khô vẫn bịn rịn nhớ những đường vân

 

Ngấn nắng trên tay

Theo chiều xuống nhạt dần

Nếp nhăn trên môi nàng khô hoảnh

Ngày tàn tắt

đôi vai xuôi giá lạnh

Gió mang mang câu chuyện cũ không lời

 

Nàng quay đi

Se thắt bóng mặt trời

Không ai biết chuyện gì xảy ra

Khiến đôi môi nàng cười

Mà buồn thương ướt trên bờ mi lụa

 

Vào những ngày trời rỗng xanh

Tôi chẳng còn thấy nữa

Bóng nàng trong gương

tôi

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(Sài Gòn, khởi viết 11/11/2018, kết thúc 4/3/2019)

 

 

 

TIẾNG CHIM ĐÊM

 

Có con chim nào hót trong đêm thâu
Đêm sâu tối ngoạm lời chim buốt ruột
Giọng hót mảnh như tơ
Đanh như thép
Đẹp như ánh sáng
Bóng tối nuốt không trôi há miệng ọe khan

 

Tôi áp mặt vào ngực nàng
Ánh sáng rưng rưng trên đôi bầu vú nhỏ
Ánh sáng rịn rơi 
Đợi chờ

 

Nàng lặng im cúi đầu
tìm môi tôi bỡ ngỡ
Giọng chim lanh lảnh vỡ
Lồng ngực nàng bỏng rẫy những thanh âm

 

Tôi không định nói gì về mối tình câm
Nhưng con chim trong rừng cứ hót lời buốt ruột
Có lẽ nào vào một đêm không tài nào ngủ được
Nàng đã mở tung lồng ngực 
Nơi trái tim nàng như pha lê trong suốt 
phóng thích chú chim 

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(Berkshire, 2018)

 

NGUYEN THI THANH LUU 2
Nguyễn Thị Thanh Lưu- photo Châu Vũ

 

NGHĨA RẰNG KHÔNG

 

Anh không nói yêu em
Lời thường tình hẳn rồi anh chẳng nói
Trí nghĩ anh ngựa ruổi
Em hụt hơi cũng không theo nổi vết vó cuồng

Em hụt hơi từ bữa trăng suông
Anh nắm tay em thật chặt
Im lặng dâng đầy trong mắt 
Im lặng mĩ miều đến mức
Em đã tin 
Mọi âm động là thừa

 

Nếu trời không chợt đổ mưa
Hẳn lòng em đã không xao xác
Hẳn em sẽ để yên tay mình trong tay anh
Hạnh phúc. Hụt hơi. Câm lặng

Mỉa mai thay, chính giữa khu vườn mộng
Em phải lòng cơn mưa 

 

Mưa rót vào tai em thứ thanh âm em đã ngỡ là thừa 
Mưa lấp kín nỗi trống không mênh mông của một nghìn câu anh quên hoặc chưa từng muốn nói 
Mưa rửa sạch mọi nín câm tội lỗi
Mưa quệt vào mắt em những giọt lệ vui trào không cần chờ đợi

 

Hoá ra em nhầm
Im lặng 
nghĩa rằng không

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(Berkshire - Sài Gòn, 7,8/2018)

 

MỘT ĐÁM MÂY ÊM

 

Em có thấy không

Những đám mây thong dong

Lướt qua ta chiều nay như một kẻ vô tâm

Thực ra là

Triệu triệu giọt cồn cào nhớ bể

 

Em có thấy không

Ánh nắng xiên khoai vô tình bóc mẽ

Những chiếc lá sắp cạn nhựa rồi còn gượng vẻ

mơn xanh

 

Em có thấy không

Em đã không đành

Mặc kệ trái tim anh lạc nhịp

Em đã hôn anh bằng đôi môi cả nể

Em đã ôm anh bằng cánh tay ước lệ

Nhột nhạt ưu sầu

 

Em đã không hiểu vì đâu

Anh cứ ám ảnh hoài bởi loài mây chẳng liên quan gì đến đời em, đời anh và mối tình ta mắc kẹt

Em không thể hiểu vì sao anh lại u uất buồn

Chỉ bởi màu chiều tím chết

Em cũng không hiểu vì đâu mắt môi anh tê liệt

Khi ta chạm vào nhau

 

Anh không muốn em đau

Anh không để em đau

Bởi những thẳm sâu quay cuồng từng nốt nghĩ

Nhưng anh biết nói sao

Để đời em rồi không ủ ê trong mê mị

Khi anh buông tay em

 

Anh, thực tình

Chỉ là đám mây êm

Em chưa từng để ý

 

Nguyễn Thị Thanh Lưu

(SG, 5/8/2018)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Mười 202212:15 SA(Xem: 6613)
Nhận được tin buồn Hiền thê của Cụ ông Nguyễn Kim Luyện Cụ bà HOÀNG THỊ TÁM Pháp Danh GIÁC NGỘ Sanh ngày 31 tháng 12, năm 1928, tại Hải Dương, Việt Nam, Đã tạ thế ngày 23 tháng 9, năm 2022, tại Houston, Texas, Hưởng thượng thọ 94 tuổi.
04 Tháng Mười 202211:49 CH(Xem: 6459)
Nhận được tin buồn Thân mẫu của anh Nguyễn Ngọc Chương Cụ bà HOÀNG THỊ TÁM Pháp Danh GIÁC NGỘ Sanh ngày 31 tháng 12, năm 1928, tại Hải Dương, Việt Nam, Đã tạ thế ngày 23 tháng 9, năm 2022, tại Houston, Texas, Hưởng thượng thọ 94 tuổi.
29 Tháng Chín 20225:42 CH(Xem: 8010)
Gia đình chúng tôi vô cùng đau đớn báo tin cùng thân bằng quyến thuộc: vợ, mẹ, bà, và bà cố chúng tôi là: Cụ bà Hoàng Thị Tám, Pháp Danh Giác-Ngộ sanh ngày 31 tháng 12, năm 1928, tại Hải Dương, Việt Nam, đã tạ thế ngày 23 tháng 9, năm 2022, tại Houston, Texas, hưởng thượng thọ 94 tuổi.
14 Tháng Chín 20226:43 CH(Xem: 8665)
lũy thừa / ở phía xe đi / đường nhân bội số / phương quỳ rực hoa / nhớ chong con mắt nắng lòa
13 Tháng Chín 20221:55 CH(Xem: 7987)
Thượng Hải, 19h, một ngày tháng Tám Hầy à, ngày xưa… bố... hoạt động thế là để đánh... lũ thực dân, đế quốc, cứu nước, bây giờ... con làm thế để... làm gì? Cẩn thận... chỉ mang oán khổ... cho dân! vị Đại tá già trong lần tỉnh táo hiếm hoi bên giường bệnh, khó nhọc nói với người con trai cùng ngành mới từ nước ngoài về. Thôi, pá pa đừng nói nhiều nữa, mệt rồi, đầu óc ít tỉnh táo, pá pa nghỉ đi! Con ra với mẹ và các em, người con trai có quân hàm khá cao cấp của ngành vừa nói, vừa kéo chăn che phần ngực gầy hơi hở ra của bệnh nhân già, trong phòng gắn máy lạnh.
13 Tháng Chín 20221:26 CH(Xem: 7644)
Tôi biết đến tên tuổi nhà thơ Thạch Quỳ từ hồi sinh viên văn khoa, từng đọc thơ ông, nhưng lần đầu tiên mới được gặp ông tại một đám đông hội hè, giữa khu lưu niệm Nguyễn Du - Nghi Xuân, Hà Tĩnh đầu năm 2019. Đó là một ông già gầy gò, người quắt lại như lõi lim, đôi mắt sáng có vẻ hơi chế diễu nhưng không mất đi sự nhân hậu đằm thắm…
13 Tháng Chín 20221:11 CH(Xem: 8231)
Vẫn vơi đầy với tháng năm kỷ niệm… / Đẹp lắm ánh trăng vàng quê mẹ lung linh / Bao thiết tha gợi lại những ân tình / Hoài niệm xưa vẫn chập chờn trong giấc mộng
01 Tháng Chín 20224:24 CH(Xem: 8704)
Ông kể, ông đã đến nơi này hơn năm mươi năm về trước, thời mà ông còn là chàng trai hai mươi tuổi. Với đôi chân trai trẻ, ông đã xẻ dọc trường sơn đi cứu nước. Người ta thường nói “ chân cứng đá mềm” thì đúng đã rơi vào trường hợp của ông Trần Duy. Ngày ấy, chàng đã đến nơi này bằng đôi chân khỏe , dẻo dai, đã băng rừng vượt suối , len lỏi vào tận rừng Trường Sơn ngút ngàn đá, ngút ngàn cây, ngút ngàn những vắt và muỗi mòng, đi giữa cái sống và cái chết. Ông kể với tâm trạng đầy tự hào về một giai đoạn mà cuộc đời con người khó có lần thứ hai. Nơi mà bây giờ, tôi và cụ Duy, chỉ qua một đêm đã đến được nơi này.
01 Tháng Chín 20223:00 CH(Xem: 9385)
lại nhớ bữa anh đi / tình thương anh dặn lại / bao giờ qua cơn mê / là ngày đó anh về / là ngày đó anh về / trên khắp cõi quê hương
31 Tháng Tám 202210:27 CH(Xem: 7815)
Những năm qua, công luận kêu ca phàn nàn nhiều về tình trạng khá suy đồi của sinh hoạt Tôn giáo - nổi bật ở đạo Phật Việt Nam, trước sự tàn phá thiên nhiên để xây dựng những khu Du lịch Tâm linh trá hình khủng nhằm lợi dụng Tôn giáo để kinh doanh… Và mới đây nhất, tràn ngập Mạng Xã hội là hình ảnh những con chim phóng sinh tội nghiệp bị nhốt trong lồng sắt để rồi sau đó ngắc ngoải trước cửa chùa, hình ảnh các vị sư đạo mạo mãn nguyện đặt tay lên đầu phụ nữ, trẻ em đang cúi rạp sát đất tựa Đức Chúa Trời ban phước lành, hình ảnh nhà sư ôm bát vàng đi “khất thực” song lại quơ tay vơ tiền cúng dường, v.v.