Một đời con nợ...
Con nợ mẹ gió mùa thu
Năm canh thao thức lời ru mỏi mòn
Chăm con từng giấc ngủ tròn
Gió mùa thu thoảng nỉ non bên trời.
Con nợ mẹ cả một đời
Đong đưa nhịp võng nghe vời vợi đau
Ngoài vườn man mác hương cau
Vầng trăng chênh chếch nghiêng sầu bên song.
Con nợ mẹ một dòng sông
Cuộn phù sa lắng vào lòng mênh mang
Nhấp nhô sóng nước thênh thang
Đẩy đưa những chuyến đò ngang theo dòng.
Con nợ mẹ bao chênh chông
Vòng tay êm ái ủ nồng tháng năm
Ánh mắt dõi tận xa xăm
Hoàng hôn lặng lẽ rơi thầm vào đêm...
Con nợ mẹ cả khoảng im
Lẻ loi một bóng, lệ mềm môi run
Đầu non cuối bãi chon von
Thân cò lầm lũi chờ con trở về.
Con nợ mẹ chiều lê thê
Mưa giăng hiu hắt mỏi mê bóng chiều
Mẹ về trong cõi tịch liêu
Hồi chuông ngân vội quạnh hiu đất trời.
Con đi khắp nẻo mù khơi
Trĩu lòng những tiếng ơi hời mẹ ru
Nợ mẹ đến mãi thiên thu
Nén hương con thắp mịt mù âm dương.
Biển Cát
Gọi mùa hạ cũ
Chờ ai về giữa mênh mông
Tháng tư một đóa phượng hồng mong manh
Treo trên sợi nhớ long lanh
Thả chùm dĩ vãng vào xanh màu trời.
Bâng khuâng đôi mắt trông vời
Lá rơi lắc rắc bời bời như mưa
Bàn tay góp những nhặt thưa
Ôm lòng chao chát ngỡ chưa qua mùa.
Còn nghe từng ngọn gió lùa
Vương trên sợi tóc ai đùa xôn xao
Áo người trắng đến chênh chao
Ngàn sau còn dấy nỗi đau ngậm ngùi.
Loang vào hạ những bồi hồi
Hàng cây ngăn ngắt chảy trôi nắng vàng
Một màu phượng thắm mênh mang
Chùn chân buốt tiếng ve ran rã rời.
Chờ ai trên đỉnh sầu phôi
Chiều hoang hoải gió dạt lời phù vân
Nhớ gì phượng thắp rưng rưng
Gọi mùa xưa cũ mịt mùng âm hao.
Biển Cát
Rớt vào đâu
Đầy trong ta
Những nỗi buồn
Không dưng
Mà nước mắt tuôn thành dòng
Nghe ngày
Từ những hư không
Thắp lên màu nắng
Mênh mông ngậm ngùi
Rớt vào đâu
Nụ cười vui
Để còn lại
Nỗi bùi ngùi xót xa.
Vạt mây nào
Bay ngang qua
Giữ giùm ta
Kỷ niệm buồn và vui
Mai này
Lòng có chơi vơi
Ta nhìn mây trắng
Nghe vời vợi đau.
Đời mình
Rồi cũng qua mau
Từng cơn sóng vỡ
Chênh chao cuối ghềnh
Lênh đênh
Đầu bãi lênh đênh
Một dòng nước chảy
Chòng chềnh trôi xuôi.
Biển Cát
Ôm hết chơi vơi
Cũng đành một khúc chia xa
Buồn như những đám mây nhoà nhạt trôi
Bàn tay nâng chén ly bôi
Nước mắt đọng giữa bờ môi ngậm ngùi.
Ngập ngừng một tiếng chia phôi
Vầng trăng ngã bóng chia đôi nụ sầu
Ngày vui cũ lạc về đâu
Chỉ còn hun hút mắt sâu trông vời.
Thời gian như dòng nước xuôi
Vươn tay ta níu những vời vợi đau
Áo xưa rồi cũng sẽ nhàu
Mênh mông trời rộng tìm nhau phương nào ?
Cuộc tình thôi đã xanh xao
Hắt hiu quên nhớ chênh chao một đời
Ôm về hết những chơi vơi
Đếm từng mảnh vỡ rơi vào vực sâu.
Biển Cát
Tràn tiếng thở dài
Cho tôi nhé
Một ngày vui
Mắt long lanh ướt
Môi cười hân hoan
Cùng người
Bước giữa thênh thang
Cỏ xanh bát ngát
Hoa vàng lắt lay.
Và bàn tay
Ủ trong tay
Có sợi tóc
Vờn bay áo người
Nhẹ nhàng
Nghe chiếc lá rơi
Vương theo cánh gió
Chơi vơi bên trời .
Cho tôi
Thắp vội môi cười
Quên cơn mộng dữ
Quên tình hư hao
Ngỡ chưa
Lạc mất đời nhau
Dẫu lời ru
Đã chênh chao ngậm ngùi.
Cho tôi
Thôi mộng rã rời
Giữa khuya thức giấc
Nửa vời nỗi đau
Hương hoàng lan
Thoảng đưa mau
Tựa vào tường lạnh
Mà đau đáu sầu.
Cho tôi
Hái vạn vì sao
Cất đầy túi mộng
Lao xao lối về
Đừng tàn
Một giấc vàng kê
Chạnh lòng lại thấy
Đường lê thê dài.
Từng vốc cát
Chảy qua tay
Tràn mênh mang
Tiếng thở dài vu vơ
Biển Cát
- Từ khóa :
- BIỂN CÁT