Mùa gọi nhớ
Bão đã qua rồi anh biết không
Trời bây giờ trời sắp sang đông
Lâu lắm không về thăm cố quận
Nỗi nhớ nhung như cải lên ngồng
Chiếc áo năm nào em đã mua
Anh mặc cho ấm lúc giao mùa
Đông nay trời lạnh hơn năm ngoái
Nắng sớm cũng dường như gió trưa
Chẳng biết ngoài kia mưa có rơi
Giăng từng lớp trắng ở trên đồi
Em ở trong đây mà thấy lạnh
Hay là mưa khóc mướn vậy thôi...?
Nguyễn Thị Bạch Vân
Tự hỏi rồi lại tự buồn
Hỏi trời hỏi đất tiêu dao
Hỏi mây hỏi gió ta bao tuổi rồi
Hỏi da vừa trổ đồi mồi
Kia con sẻ hót mấy lời sang thu
Hỏi trong đêm tối tù mù
Đâu là ranh giới phạm trù yêu đương
Hỏi chân có nhớ con đường
Hỏi thăm chăn chiếu phấn hương nhạt dần
Hỏi trăm năm có duyên phần
Nay xanh đã bạc mấy lần qua sông
Biết rằng có đấy rồi không
Bàn tay đang nắm mà dường như buông
Tự hỏi rồi lại tự buồn
Tóc xơ mấy cọng vừa buông xuống đời
Nguyễn thị Bạch Vân
Bước qua buồn tháng ba
Tháng hai còn nằm trong ổ
Mà buồn tôi đã tháng ba
Xuân vừa mới qua một nửa
Sớm mai bỗng thấy mình già
Cái buồn là buồn cho có
Cái nhớ là nhớ cho xong
Tôi cười với tôi một tiếng
Đa đoan cũng thấy nhẹ lòng
Này vạt nắng vàng trước ngõ
Nghiêng về một phía đắn đo
Nỗi buồn tôi hong dạo nọ
In vào trang giấy thành thơ
Bước chân ra đường buổi sớm
Đi về nắng chỉ đường trưa
Gian nan nợ nần hai phía
Trần gian sống cũng như đùa
Nguyễn thị Bạch Vân
Chiều đi ngang nhà thờ lớn
Chiều thấp đi về qua xóm đạo
Ngại ngùng sợ chúa hỏi vì sao
Lâu lắm rồi tôi không đi lễ
Kể từ ngày hai đứa xa nhau
Anh có trình bày với chúa chưa
Rằng mưa hay gió cũng theo mùa
Anh đã gặp cha và xưng tội?
Phục sinh này khác với phục sinh xưa
Cũng lâu rồi tôi không làm dấu thánh
Làm con chiên ngoan đạo giống như anh
Lòng hai ta là một trời hoa mộng
Ta bất minh, chúa cũng chẳng tán thành
Chân bước không đành qua xóm đạo
Nhà thờ tan lễ tự khi nào
Chúa vẫn đứng buồn hiu trên thập giá
Tôi đứng chờ... mà chúa chẳng hỏi vì sao...
Nguyễn thị Bạch Vân
Tôi thấy tôi ngoài kia
Tôi thấy tôi ngoài kia
Tôi chờ tôi ngoài kia
Bên bờ lau sậy gió
Thiên thu một cõi về
Thấy trăm năm là mộng
Sắc sắc với không không
Niềm tin và mơ ước
Bay về phía phù vân
Một tờ lịch vừa gỡ
Bao nhiêu sợi tóc rơi
Còn sợi thương sợi nhớ
Cũng bạc nửa cuộc đời
Tôi thấy tôi ngoài kia
Đứng giữa trời lộng gió
Lẫn vào mây trắng bay
Vương đầu cây ngọn cỏ
Hồn lơ lửng trên không
Rơi xuống bài thơ nhỏ
Nguyễn thị Bạch Vân
- Từ khóa :
- NGUYỄN THỊ BẠCH VÂN