- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƯ GỬI ANH TẠO Vĩnh biệt một Thi Nhân!

08 Tháng Giêng 20194:42 CH(Xem: 21318)


nguyen trong tao- vnexp

NHÀ THƠ NGUYỄN TRỌNG TẠO QUA ĐỜI Ở TUỔI 72

Nguyễn Trọng Tạo sinh năm 1947 ở Nghệ An. Ông là nhà thơ, họa sĩ, nhà báo. Nguyễn Trọng Tạo từng là Trưởng ban biên tập báo Thơ thuộc báo Văn Nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 2003 đến 2004. Ông là tác giả các ca khúc đậm chất dân gian như Làng quan họ quê tôi, Đôi mắt đò ngang, Tình ca bên một dòng sông, Non nước Cao Bằng, Mẹ tôi... Ông cũng viết nhiều tập thơ, trường ca như Đồng dao cho người lớn, Nương thân, Thế giới không còn trăng, Con đường của những vì sao (Trường ca Đồng Lộc).

(Hà Thu - VN EXPRESS)

 


Võ Thị Xuân Hà

THƯ GỬI ANH TẠO
Vĩnh biệt một Thi Nhân!

Giờ thì anh đang nằm lơ lửng, đo đếm lại cuộc đời mình trên cõi thế. Nghe hết bao bước chân người thân bạn hữu đến tiễn anh.
Em không kịp đến thăm anh, không kịp cười với anh lần cuối. Nhưng thôi, cần gì phải có cái lần cuối ấy anh nhỉ. Chúng ta vẫn sống trên cái cõi thế này hay cái cõi nào thì cũng vậy thôi, sống bằng âm vọng câu chữ, theo cách của mình.

Nhớ hồi nhà em ở Thái Hà, cái phố chật ních cửa hàng bán đồ điện tử, laptop, smatphon… Ngày nào cái cửa hàng đối diện bên kia đường cũng bật cái đĩa có bài hát “Úp mặt vào sông quê” – thôi chả cần nhớ cái bài ấy tên mĩ miều là gì, em cứ gọi là bài “Úp mặt vào sông quê”. Nhà có hai người, đành cằn nhằn với chồng: Ôi ngày nào cũng úp mặt vào sông quê. Cái lão Tạo này tra tấn mình đến kinh. Gặp lão Tạo ở đâu, em cũng cằn nhằn chuyện ấy, anh cười cười bảo: Chắc chúng nó thích nghe dòng truyền thống.

Nhìn lão Tạo cười kiêu mục mà thấy ghét. Ai bảo lão Tạo đẹp trai, Xuân Hà cứ im im nhưng nghĩ, cái lão nông dân làm thơ này chỉ được cái hay cười.

Hồi học Viết văn Nguyễn Du khóa 4, anh Nguyễn Thụy Kha vào chơi phòng anh Tạ Duy Anh, em ghé vào. Nhà em ở Hà Nội nên không có suất phòng nội trú. Anh Kha đang ngồi đàn, liền buông cây ghita xuống, hỏi: Bé nào mà nom khá quá. Sau này gặp anh, anh hồ hởi kể, anh Kha vì chưa biết tưởng em là cô bé sinh viên nào, biết em rồi, bọn anh rất trân trọng. Hồi ấy cánh văn chương toàn dùng cụm từ “Tạo Kha” như cặp đôi không mấy khi tách rời, nổi tiếng chăm sóc cho các tác giả mới chập chững vào nghề.

Mà các lão cũng nổi tiếng luôn vì đào hoa.

Thấy lạ nhất là sao nom lão Tạo quê quê củ mỉ cù mì thế mà bao em chết. Chết nhất là nàng Huyền. Trẻ đẹp non mởn (non là vì trắng trẻo, chứ cũng chưa trẻ bằng mấy em mê thơ lão Tạo mà chạy theo nhờ này nọ). Lại làm xế hộp hơi kiêu sa. Vậy mà cứ trên từng cây số đưa lão thơ đi khắp mọi ngóc ngách xó xỉnh. Đầu cuộc vui hay tàn cuộc rượu, lão cứ cười cười sau khi đọc thơ sau khi hát mấy bài phổ nhạc làm trâu cũng phải lăn quay ngã ngửa vì độ duyên của câu từ và tiết tấu nhạc, còn nàng Huyền thì ngồi thành kính với tượng đài của mình. Cứ được độ một thời gian lão lại giở chứng, lại chia tay, lại có mấy em trẻ đẹp đeo bám. Hóa ra là lão cũng hào hoa. Nàng Huyền đến cái quán cà phê huyền thoại Nàng Thê Coffee House của em để xả hận, để xua đi hình ảnh lão đa tình. Vài bữa lại nghe nói nàng đã chạy vào Nghệ để thăm anh tai biến. Cho đến lúc nàng “độc chiếm” chăm sóc anh. Em nhìn thấy ánh hồng trên gương mặt, thấy nét tươi vui rạng rỡ trong ánh mắt nàng. Em xa xót nghĩ: thân đàn bà thật đáng thương biết bao. Được trở lại chăm người mình yêu đang bạo bệnh, mà người đàn bà cứ rạng ngời hạnh phúc.

Anh nằm trong bệnh viện, người đã chùng, chân đã không còn đi lại được bình thường. Vẫn dặn bạn bè thân: Đến thăm Xuân Hà đi, con bé nó đang khổ lắm. Bạn gặp em, hỏi: Ơ thấy Hà vẫn cười tươi mà, sao anh Tạo lại dặn?

Thì em vẫn cười mà. Có sao đâu anh. Đời là vô thường.

Mấy năm trước, em vai trò Tổng biên tập, mỗi năm lại được trao cho anh và các nhà văn nhà thơ nổi tiếng (có cả chú Ma Văn Kháng) cái tấm bằng chứng nhận TÁC PHẨM HAY của Tạp chí Nhà văn. Đó là kỷ niệm đẹp mà em luôn mang theo bên mình.

Năm nào em mở Lớp bồi dưỡng viết văn cũng gọi anh đến giúp. Anh luôn nhiệt tình nhận lời, dù có thể đang rất bận. Anh nói, trách nhiệm người đi trước là cứ phải làm cho người sau vui.

Cuộc đời đã cho chúng ta quá nhiều rồi anh ạ.
Anh em mình cùng gõ cái mõ cuộc đời cho vui nào:

"chia cho em một đời tôi
một cay đắng
một niềm vui
một buồn
tôi còn cái xác không hồn
cái chai không rượu tôi còn vỏ chai
chia cho em một đời say
một cây si
với
một cây
bồ đề
tôi còn đâu nữa đam mê
trời chang chang nắng tôi về héo khô
chia cho em một đời Thơ
một lênh đênh
một dại khờ
một tôi
chỉ còn cỏ mọc bên trời
một bông hoa nhỏ lặng rơi mưa dầm..."
(Bài thơ CHIA - Nguyễn Trọng Tạo)

Thôi anh đi nhé.
Vĩnh biệt một Thi Nhân!

Võ Thị Xuân Hà
- Đêm 7/1/2019 -

(NGUỒN : Trang tonvinhvanhoadoc.vn)


Khuc-hat-song-que-7601-1546912962

Khúc Hát Sông Quê Anh Thơ HD




Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 94839)
...Người khách đầu tiên tìm đến là một gã đàn ông lùn tè lùn tẹt, gã hỏi mẹ chị đi ”tàu nhanh” giá bao nhiêu? Mẹ chị ngớ người không hiểu, hỏi lại gã tàu nhanh là gì? Gã văng tục:” Đ... mẹ, làm đĩ mà không biết tàu nhanh!”. Mẹ chị nói với gã lần đầu tiên đi bán mình nên chưa biết, gã giảng giải cho mẹ chị, đi tàu nhanh nghĩa là “làm” một cái thôi, giống như ăn bánh trả tiền, còn đi” tàu chậm” là qua đêm, “làm” bao nhiêu cái thì “làm”...
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 114239)
đêm phố cổ tạ ơn một nàng thơ cuối cùng vẫn còn biết giật mình trước mắt đêm chai lì như mắt loài chuột cống
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 87832)
“Theo Trần Trọng Kim nhận rằng thơ là của Lý Thường Kiệt. Nhưng nói chắc là Thường Kiệt làm được thơ thì không có gì làm bằng cứ”[15]. Sau này, Bùi Văn Nguyên phân tích các cứ liệu và đoán định rằng: “Như vậy tác giả bài thơ “thần” này là khuyết danh”[16]. Bùi Duy Tân tiếp tục hướng này và chủ trương rằng “bài thơ này nên để khuyết danh tác giả”[17]...
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 74803)
Hắn tỉnh lại đột ngột. Bốn năm người thanh niên đang kéo hắn ra từ dưới lườn xe. Hắn nếm được vị mặn và máu, một đầu gối bị đau, và khi bị nhấc bổng, hắn phát rên, không chịu nổi sự đụng chạm trên cánh tay mặt. Những tiếng nói như không thuộc về những khuôn mặt treo ở trên hắn đang bông đùa vỗ về và bảo hắn yên tâm.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 83165)
Khi tòa báo đề nghị tôi tham gia viết về các nhà văn mà giá trị được cường điệu cao hơn giá trị thật của chính họ, tôi đã nghĩ sẽ từ chối. Tại sao phải tự mình tạo thêm kẻ thù một cách miễn phí? Rồi Robbe-Grillet xuất hiện trong đầu.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 91652)
Sư thày trụ trì ngôi chùa làng là người có học. Chẳng bao lâu hắn đã có thể trò chuyện như một người bạn tâm giao. Giáo lí nhà phật trong nhiều năm đã trở nên mờ nhạt với tuyệt đại đa số những con người tất bật với cuộc sống hôm nay. Cái hiểu biết về đền chùa miếu mạo của hắn cũng chỉ dừng ở mức không nhầm lẫn giữa nơi này với nơi khác. Bởi thế được trò chuyện với sư thày mỗi tháng vài lần là điều làm hắn vô cùng thích thú.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 110926)
Một cái chức nhỏ nhẹ Một cái chức lăn như cỏ lông chông Mơ đeo vào tay xòe ra giữa nắng Mơ đeo vào gót chân mỗi bước mỗi khua vang rổn rảng
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 100357)
Hoa ôm cứng lấy tôi. Hoa bảo: Hãy yêu Hoa đi. Nắng buổi chiều chiếu rọi xuyên qua bản vẽ làm rách nát từng đường trên cơ thể Hoa. Tôi nằm dát người trên chiếu, nghe tiếng súng nổ và hiểu Đà-nẵng đang cơn hấp hối.
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109502)
một con thuyền dính bùa ngải của sông ý nghĩ găm đầy tháng năm mắc cạn em cố quên làm gì! khi ngay cả cánh tay anh cũng ảo
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 86901)
Đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, Ngô Thế Vinh còn là một sinh viên y khoa, đảm nhiệm chức vụ chủ bút cho tạp chí Tình Thương, tờ báo của những người sinh viên áo trắng. Trong thời gian này tôi là một sĩ quan rất trẻ của QLVNCH. Cả Ngô Thế Vinh và tôi bị cuốn vào một biến động làm rung chuyển rừng núi Tây Nguyên: vụ nổi loạn đòi tự trị của những sắc tộc thiểu số, mà báo chí thời đó gọi là FULRO.