- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TRONG NẮNG MÙA ĐÔNG

02 Tháng Giêng 20199:54 CH(Xem: 21757)

Mua Nuoc Noi 7 - photo NGUYEN HOANG NAM
Mùa Nước Nổi- photo Nguyễn Hoàng Nam

tình khúc tháng chạp

 

hãy hong giùm anh nỗi buồn tháng chạp
khi sáng mai đây có chút nắng tình cờ
cất giùm anh chiếc lá ngô đồng đã héo
ai đã bỏ quên từ độ cuối thu

 

xếp lại giùm anh lời hẹn hò đã cũ 
bỏ vào ngăn tim nỗi nhớ tình hoài 
con phố nhỏ có gió mùa lưu luyến 
không biết bây giờ ghi dấu chân ai

 

có còn ai nhớ nỗi niềm tháng chạp
xin ủ giùm anh chỉ một làn hương 
cành hoa dại trao cho em ngày ấy
để hôm nay hoa gợi nhớ con đường

 

để bây giờ có cơn mưa tháng chạp 
cũng đã gầy như dương liễu sầu đông 
giấu giùm anh một làn hơi thở nhẹ 
mà xui đắm say cả trời đất vô cùng

 

NP phan

 

 

một ngày chợt đến

 

vẳng tiếng chim trong ánh nắng mai
cùng với lời kinh sớm
ngày bỗng bình yên như sự thật 
như đã từng là sự thật 
chẳng tồn nghi

 

liệu có một lúc nào đó
nỗi háo hức mong chờ bị bỏ quên
khi bóng râm dịu dàng
đổ xuống giấc mơ đã chín?

 

có đôi cánh xoãi dài 
bên bờ vực hư không 
mang đến ngẫu nhiên buồn vui
trong một ngày mong đợi 
sẽ hoàn nguyên

 

chiếc bong bóng đa sắc
lửng lơ trong không gian nhiễu loạn
mơ hồ một tiếng nổ vang
lạnh buốt sống lưng
vỡ ra ngày đã tận

 

có bàn tay vẫy ở phía xa kia
sau dãy núi mờ sương 
và chút gió ngậm ngùi 
cho một ngày mong manh 
trong cảm thức quay về

 

NP phan

 


dự cảm rời

 

cầm đóa hoa hướng dương trên tay
sao anh lại đi về phía hoàng hôn?
ngày đã viên mãn
chẳng còn lại gì để đợi chờ

 

những dự cảm rời rạc 
được chắp nối trong cơn mộng du 
vượt qua lằn ranh sinh tử
là những suy niệm buồn tênh

 

đóa hoa hướng dương đã không còn bung cánh 
gió lạc đường chiều
rất đỗi hoang mang
vật vã tìm nơi nương tựa

 

những biến khúc trầm ngày nọ
bỗng bật lên những lời tỉ tê muộn màng
những giai điệu mơ hồ
trong hoang vắng sầu đông

 

đóa hoa hướng dương đã tàn
khói sương đã vào cuộc mê ngủ
ngược đường tâm cảm
ngày đã lẫn vào đêm

 

NP phan

 

 


dạ khúc mùa đông

 

lắng trong sâu thẳm lặng im
có đóa quỳnh hoa nở vội
hình như gió mùa vẫn đợi
mang về một chút bình yên

 

hình như có nụ cười hiền
nở hoa giữa lòng phố xá
ta nghe mùa đông rất lạ
đi qua nỗi nhớ tình cờ

 

đi qua ngày tháng mong chờ
ngẩn ngơ buồn như sợi tóc 
buồn như mênh mang dạ khúc 
chợt nghe chút lạnh vào hồn

 

mùa đông nhịp bước cô đơn
đi cùng cơn mưa nông nổi
hình như đất trời bối rối
u hoài dạ khúc mùa đông

 

NP phan

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 99118)
Tôi lên Mã Pì Lèng dạy học. Từ dưới chân núi, tôi cứ nhằm theo chòm bản thấp thoáng trong mỏm đá, tán cây mà leo lên. Trời nóng như đốt nương, vượt dốc, cổ họng khô rát, tưởng như mồ hôi đã cạn kiệt không thể chảy ra được nữa, thì bất chợt gặp một dòng nước từ trên núi chảy xuống, tràn qua cả mặt đường đá. Tôi hồ hởi phanh ngực áo, bỏ ca-táp, cởi dép rọ, đứng một lúc cho mát dịu lại, rồi mới thong thả rửa tay, rửa chân, xúc miệng ba lần, uống một ngụm, xong rồi mới lau mình, gội đầu...
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 84410)
Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương, sinh ngày 24/3/1916 tại quê ngoại, xã Phước Lộc, quận Sơn Tịnh, nhưng lớn lên tại quê nội thị xã Thu Xà, xã Nghiã Hoà. Hai nơi đều thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Mất ngày 17/1/ 1946, tại Thu Xà.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 92997)
Nguyễn Thị Thảo An sinh ngày 03 tháng 2 năm 1960 tại Sài Gòn, tốt nghiệp đại học sư phạm Sài Gòn, hiện định cư tại Kennesaw Georgia, USA . Tác phẩm : *Tuyển Tập (in chung với 4 tác giả khác) *Bức Phù điêu Khắc Cạn (tập truyện, Văn Mới 2001)
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 85460)
LTS: Lê Vương Ngọc tên thật là Lê Đình Quỳnh, xuất thân là giáo sư tư thục Trung học các trường Hưng Yên, Hải Phòng thập niên 1950 và Sài gòn 1960. Ông nhìn vấn đề văn hoá như một “hobby” – Làm thơ, dịch sách, nghiên cứu, biên khảo nhiều về Phân tâm và Di truyền học – Theo quan niệm phê bình sáng tạo của Oscar Wilde…
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 88409)
Bạn có thấy đâu đó, người ta bày bán ba hình tượng ngồi riêng rẽ với hai bàn tay bịt kín hai mắt, bịt kín đôi tai, bịt kín miệng? Hay có lúc ba người ngồi chồng lên nhau theo thể hình tháp. Đứng nhìn lâu, có chút sảng khoái ở nghệ thuật mời chào. Nhưng đem về tập tành chủ nghĩa sống theo. Không thấy. Không nghe. Không nói. Bạn mới thấy nỗi niềm của từng nhịp thở ở đôi tay người.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 114844)
Em Người đàn bà sống dậy lúc nửa đêm icon bật sáng Lang thang trong thế giới ngôn từ Đi về bằng đôi chân giả Dối gạt nhau qua lũ hình nhân sặc sỡ Sắc màu
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 73977)
Một cái chết tức tưởi, phi lí như thân phận con người trên cõi đời, như Albert Camus đã nhận xét trước kia. Ở tuổi 46, hai năm sau ngày lãnh giải Nobel. Trong túi xách của ông có đựng bản thảo cuốn tự sự hư cấu còn dang dở Le Premier Homme (Người đầu tiên), kí ức tặng mẹ, “người sẽ không đọc được nó’’. Cây ngô đồng (không hiểu sao) nay không còn nữa, chỉ có đài tưởng niệm dựng ở ven làng. (1)
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 95905)
Sự thật là tôi không khóc khi chị cướp mất người đàn ông của tôi. Chị trơ trẽn mơn trớn anh ngay trước mắt tôi, rồi lại giả đò lúng túng vì những hành động ấy. Giá tôi có thể đẩy chị về nơi thật xa. Đẩy chị vào khoảng không vô chừng của bóng tối, trong sa mạc, cát bụi.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 82995)
Thật trơ trẽn, chúng nó hít hà, giá mà bóp vú em - dù chỉ qua lớp áo bà ba và áo nịt - được cái thì dù tử thần bảo phải nhượng cho mươi tuổi thọ, chúng cũng ký cả hai tay. Chàng cười diễu, bọn mày chẳng biết thế nào là tình ái. Chẳng chịu khó tìm phương đến đích. Nếu chinh phục được họ, sá gì hai quả đào mưng sữa kia chứ, bao nhiêu hầm mỏ ruộng nương mà các cô không dâng sạch cho tình lang?
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 94659)
...Cô y tá nựng tôi! Tôi chồm lên ngang vai rồi liếm vào mồm, cô ngã ngửa ra, tôi tiếp tục vồ lấy. Tôi hôn cô. Tôi hít cô. Tôi xé quần áo cô. Tôi kiên quyết không rời cô. Tôi không có ý thức, mà cũng chẳng biết đạo đức là gì? Tôi đã tấn công cô y tá, đấy là họ bảo tôi thế, có người bàn thiến hai hạt dái của tôi...