- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Biển Cát

24 Tháng Mười Hai 20185:36 CH(Xem: 22205)



BAI NAM -UL
Bãi Nam - ảnh UL

DẪU CHẲNG CÒN NHAU

Xin người nghiêng xuống bờ vai

Để tôi tựa hết một ngày bình yên

Thả trôi đi những muộn phiền

Một đời đã lắm truân chuyên ngậm ngùi

 

Xin người chỉ một lần thôi

Về đây lặng lẽ và ngồi bên hiên

Ru tôi ngủ giấc an nhiên

Ngoài vườn chim ríu rít chuyền trên cây

 

Lời ru có gió và mây

Có ngày hạnh phúc có đầy xót xa

Có lời yêu rất thật thà

Mà ai đánh rớt hôm qua bên trời

 

Xin người còn lời đãi bôi

Để tôi vẫn giữ trên môi nụ cười

Đêm nghe tiếng sóng chơi vơi

Lòng không khắc khoải bời bời chênh chao

 

Dẫu rằng đời chẳng còn nhau

Dẫu rằng nước đã trôi mau qua cầu.

 

Biển Cát

 


ĐỔ XUỐNG MÊNH MÔNG
 

Lạc ta vào những nỗi buồn

Lao xao là những cánh chuồn mong manh

Bay ngơ ngác giữa trời xanh

Nhẹ nhàng điệu vũ xoay quanh rã rời

 

Rơi nhanh trong gió bời bời

Nước mắt tràn chảy cho vời vợi đau

Bàn tay nào níu xanh xao

Lướt trên những phím đàn xao xác gầy

 

Tim ta vết cắt đã đầy

Bao đa đoan cõi đời này còn không

Nghiêng vai đổ xuống mênh mông

Một ta lặng lẽ giữa chông chênh ngày.

 

Biển Cát

 


BUÔNG NỖI NGẬM NGÙI

Vàng lá rụng mùa lắt lay nỗi nhớ

Mây chùng nghiêng rũ xám tháng mười hai

Xao xác gió đuổi nhau trên cỏ úa

Ngỡ bước chân ai về đó bâng khuâng

 

Để ta mở tung cửa đứng ngại ngần

Chỉ có gió và mênh mang gió

Thềm rêu phủ ngập ngừng ta ngồi xuống

Muộn màng nghe một mùa lại đi qua

 

Se sắt lạnh run run bờ vai mỏng

Mắt dõi cuối chân trời chỉ thấy bóng chim xa

Thôi đành nhủ chẳng còn gì sót lại

Cánh buồm nâu đã dong ra biển lớn mù khơi

 

Cho buồn ta cứ mãi đầy vơi

Ôm quên nhớ chắt chiu cùng dĩ vãng

Tháng mười hai có ai quên lãng

Những trái thông khô lăn lóc giữa đồi hoang

Không ai về thắp lại đóm lửa tàn

 

Trời lạnh lắm

Sương mờ giăng giăng phủ

Đôi khi chập chờn giấc ngủ

Nghe tiếng cành khô khua âm điệu buồn tênh

Buông nỗi ngậm ngùi rớt xuống chông chênh

 

Có dòng nước mắt chảy tràn đêm quạnh quẽ

Còn lại đây những ngày đông lặng lẽ

Không chút mặt trời sưởi ấm tháng mười hai

Không có ai ngoài những tiếng thở dài

Và tiếng gió rít từ vực sâu hun hút...

 

 

Biển Cát

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 32337)
Đ ồng hồ cũng dừng lại đối với những người phải bỏ nước ra đi, sau khi ông Trần Mai Hạnh và bạn bè của ông vào Sài Gòn. Họ ra đi từng đợt: đợt di tản, đợt thuyền nhân, đợt đoàn tụ gia đình, đợt H.Ọ Mỗi đợt ra đi mang theo một loại quê hương, và trong hoài niệm, không ai muốn thay đổi hình ảnh thân yêu ấy. Bạn bè, nhà cửa, phố xá, tên đường tên đất, cả đến ngôn ngữ trao đổi thường ngày...giống như một cuốn phim đột ngột bị đứt, ngưng lại, thành tĩnh vật.
18 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37906)
T hế kỷ chúng tôi trót buồn trong mắt Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư. {Bây giờ} Qua hai câu thơ đó Nguyên Sa đã diễn tả tâm trạng của thế hệ ông, thế hệ của những người trai trẻ ở miền Nam thời 1954-75, đã nuôi nhiều kỳ vọng cho tương lai đất nước, nhưng chẳng bao lâu đầy tuyệt vọng trong một quê hương khói lửa.
18 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34791)
T ôi mãi bước trên con đường uốn cong chữ S móc nhau nối xích lại gần để biến dạng một hình lưỡi câu đu đưa trước cuống họng khát giữa tiếng rền than
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35354)
LTS: Một năm rưỡi trước khi từ trần, tướng Trần Độ đã hoàn thành một tập nhật ký mà ông đặt tên là Nhật Ký Rồng Rắn: bắt đầu từ cuối năm 2000, viết xong tháng 5 năm 2001. Nhật ký Rồng Rắn là một bút ký chính trị trong đó, với tất cả tâm huyết, tác giả trình bày suy nghĩ của mình về các vấn đề chính trị của đất nước. Tháng 6.2001, Trần Độ vào Sàigòn thăm con và nhờ người đánh máy bản thảo. Ngày 10.6, ông đi lấy bản thảo, bản vi tính và sao chụp thành 15 bản. Trên đường về nhà, ông bị tịch thu toàn bộ các bản thảo và bản in chụp, xem là "tang chứng" của tội "viết và lưu hành tài liệu xấu". Cho đến ngày từ trần 9.8.2002, tướng Trần Độ không được trả lại nhật ký của mình. Trích đoạn dưới đây là một phần của nhật ký này. {theo tạp chí Diễn Đàn}.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34579)
Đ ại văn hào Gabriel Garcia Márquez, tác giả cuốn tiểu thuyết danh tiếng “One Hundred Years of Solitude” và là người đã đoạt giải Văn Chương Nobel năm 1982, đã qua đời ngày 17 tháng 4 vừa qua, hưởng thọ 87 tuổi.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33067)
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười hàng đêm.
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31001)
Đ ặng Mỹ Hạnh là một nữ nhiếp ảnh gia của những “Xứ sở rừng mưa” như tựa một bút ký của cô. Nếu nhiếp ảnh là đam mê chính, văn chương là đam mê thứ nhì mà cô tự định nghĩa: "Tiếp cận với nghệ thuật bằng ngữ ảnh của cảm xúc và viết ra cõi lặng bên trong như một nhu cầu thở." Một cõi lặng đôi khi ngấm ngầm dữ dội, như tùy bút "Những cơn man dại của trái phá".
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 32113)
D ưới đây là bài “Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nhà thơ hiện nay như con sói trụi lông...” của "Văn Chương Việt" phỏng vấn nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh. Chúng tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm ơn “Văn Chương Việt”TCHL
17 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 38055)
Nhân viên mai táng đến thật đúng giờ khiến María Dos Prazerès, còn khoác áo choàng tắm và đầu gắn các kẹp tóc, chỉ kịp giắt một đoá hồng đỏ lên vành tai để không xuất hiện quá ít quyến rũ như bà đang ấn tượng về chính mình.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 36231)
Đ êm đọc những bài thơ của em Quả thật không sao giấu được nụ cười Vài ý nghĩ muốn làm một tuyển tập Gồm những bài thơ cứt thời gian