- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BA

13 Tháng Chín 20189:07 CH(Xem: 23711)


ba nén nhang

Sáng nay vừa ra khỏi ngân hàng, tôi ghé vào siêu thị mua tấm thiệp sinh nhật cho ba chồng. Dòng chữ được giác bạc ngoài tấm thiệp đề "For a great Dad..." đầy yêu thương, trân trọng. Vừa lúc đó tôi nhận được điện thoại từ chị gái. Linh cảm bất ổn vì lúc đó đã 10 giờ tối ở Việt Nam. Giọng chị hớt hãi "Yến ơi, Ba đi rồi...". Trên tay tôi vẫn cầm tấm thiệp. Vài giây trước đó khi đứng chọn tấm thiệp vừa ý nhất, tôi chợt nghĩ "Vì sao mình chưa bao giờ có được may mắn tặng cho ba mình tấm thiệp nào có nội dung như vậy. Vì sao ba mình không là một người great Dad như bao nhiêu người vẫn tự hào tặng thiệp cho ba họ trong ngày sinh nhật như chồng mình vẫn làm mỗi năm?". Nhưng giờ thì, Yến à, ngay cả một người cha tệ, tệ nhất trên trần đời này đi nữa... mày cũng không còn có được nữa rồi. Nói điện thoại xong với chị cũng là lúc tôi nhận được tin nhắn của mẹ. Bà nhắn "Ông T. đi rồi...". Bà không nhắn "Ba Yến đi rồi" hay "Ba mấy đứa đi rồi", bà gọi ba tôi bằng tên, xưng ông. Cái tin nhắn thông báo của mẹ làm tôi có cảm giác đó là sự ra đi của một ông nào đó, không phải ba tôi, không phải người sinh tôi ra đời...

 

Gần ba mươi bảy năm hiện diện trên đời, tôi gặp ba đúng hai lần! Tất cả hai lần đó, đều là tôi chủ động tìm ông tận Qui Nhơn. Lần đầu tiên là khi tôi hăm lăm tuổi, cái tuổi đủ trưởng thành để tự tìm cho mình câu trả lời "Ba mình là ai? Vì sao ông ấy rũ bỏ vợ con không chút tiếc thương, không một câu thăm hỏi? Vì sao ông chưa bao giờ cần biết con cái ông sống thế nào?". Và bởi vì những câu hỏi đó, tôi đã lặn lội đi tìm ông. Lặn lội thấy ông gầy nhom, nghèo khó, khóc như một đứa trẻ. Ông không có câu trả lời thích đáng nào dành cho tôi, chỉ có một câu ông lặp đi lặp lại: “Mẹ con là người đàn bà tuyệt vời!"

 

 

Sau lần gặp đó, tôi không còn buồn phiền hay trách ông nữa. Hay nói đúng hơn, mọi thứ cảm xúc trong tôi đã vỡ ra và để lại trên bãi biển chiều tôi ngồi với ông. Lần thứ hai gặp ông là lúc ông bị tai biến phải vào bệnh viện. Cũng chính lần ra chăm sóc ông, tôi được nghe những câu chuyện kể về thời ông làm ăn khấm khá, rồi ông có nhiều vợ, bạn gái... Lúc đó chính là thời điểm mẹ con tôi nghèo đói phải tự tìm đường sống. Tôi ngồi đó nhìn ông thoi thóp trên giường bệnh "Người này là ba mình đây sao? Sao ba mình lại có thể có trái tim tàn nhẫn đến vậy?" Vì sao sau khi tôi dẹp bỏ mọi uất ức để tìm ông, mua cho ông từng cái khăn lau mặt, cái quần đùi... thì ông cứ thế mà đòi hỏi và thản nhiên nói với tôi rằng “không có ba sao có con, con phải có trách nhiệm với ba...”... Kể từ lúc đó, tôi đã thề không bao giờ muốn nhìn thấy trái tim tàn nhẫn đó nữa...

 

Giờ thì trái tim đó đã vĩnh viễn ngừng đập! Cuộc hành trình trên thế gian này của ông đã khép lại. Vợ vợ con con thì giây phút cuối đời ông chỉ có một mình. Chị nói trước khi mất ông đã gọi cho chị để nói vài câu. Dĩ nhiên ông không nói lời xin lỗi nào. Chắc ông biết dù có xin lỗi thì cũng không thể xóa đi những gì đã xảy ra trong quá khứ. Tôi không biết ông nghĩ gì lúc đó? Ông có nhớ cái ngày cũng trong tháng Chín, cách đây mười ba năm khi ông gặp tôi, cầm tay tôi, xoa đầu tôi rồi ông nói "Trời ơi, sao con giống ba dữ vậy Yến?!" Ừ, tôi có thể giống ông ở hình hài này vì tôi nợ ông một cuộc sống, cũng như nợ mẹ tôi vậy!

 

Giờ thì hãy ra đi ba nhé! Những nợ nần, thù hận kiếp này, hãy để lại đây thôi! Đừng mang theo gì ngoài trái tim bình an đã được tha thứ... Vĩnh biệt ba.

 

YK Đỗ

11.09.2018

Ý kiến bạn đọc
15 Tháng Chín 20187:36 SA
Khách
Hay & xúc động....... Mong có nhiều bài viết về BA
Cảm ơn bạn nhiều
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Tư 20154:54 CH(Xem: 34364)
Người đàn ông cán sự xã hội rất nhanh nhẹn và hoạt bát, thao thao bất tuyệt với giọng Bắc nhưng vẫn là âm gốc Huế. Anh dí dỏm kết luận bài học công dân đầu tiên: "Xin nhớ cho đây không còn là ở Việt Nam nữa, quý vị bây giờ đang ở trên đất Hoa Kỳ, đã có hoàn toàn tự do, kể cả tự do phê bình tổng thống hay quốc hội, nhưng - anh ta ngưng lại một chút như để tự tán thưởng bằng một nụ cười riêng thú vị: nhưng quý vị sẽ không có tự do trốn thuế. Trốn thuế ở Mỹ thì chỉ có ở tù và được coi là tội nặng nhất..."
09 Tháng Tư 20154:07 CH(Xem: 32618)
Chúng ta đang trên đường đi về phía những ước mơ Nên câu thơ mãi xanh tươi dưới vòm trời khái niệm Mang theo hành trang tình yêu Nào dám nghĩ đó là viên kẹo ngậm Nên sự chỉ định nào cũng đều tối nghĩa phải không em?
09 Tháng Tư 20153:54 SA(Xem: 33140)
Tôi ngồi nhìn thằng bạn chơi games trong căn phòng của nó, một buổi trưa nóng bức, hơi nóng hầm hập nằm bên ngoài ô cửa kính đóng chặt, khung cửa thỉnh thoảng rung lên vì gió. Trong phòng máy lạnh chạy đều đều mang theo một làn hơi mát có tác dụng phụ khiến người ta khô mũi. Ngày chủ nhật, hai thằng con trai chẳng có gì làm ngoài việc nhìn nhau chơi games.
09 Tháng Tư 20153:19 SA(Xem: 34772)
Ới cha ơi, sao nhà cao cửa rộng cha không ở, cha lại bỏ con bỏ cháu mà đi, ới cha ơi! - Ới cha ơi chúng con ăn ở với cha như bát nước đầy sao cha lỡ bỏ chúng con mà đi cha ơi! Phướn, người con thứ hai phủ phục xuống quan tài cha khóc nức nở, tiếng khóc không lâm li nhưng cũng đủ làm cho lòng người đến viếng đám ma xao động mà thêm thương tiếc cho ông Phượng
09 Tháng Tư 20152:57 SA(Xem: 31832)
Dì Cúc nê cái bụng bầu bảy tháng lặt lè chăm vườn hoa cúc trắng. Chỉ có Dì mới được sờ vào hoa, bất kể ngày đau ốm. Hai hàng hoa cúc trắng tạo thành lối đi zích zắc, rắc rối như cuộc đời của dì, chạy từ ngõ tận hiên nhà. Bây giờ chòm xóm đã quen dần cái bụng lúp xúp của dì. Dăm tháng trước, tin dì có bầu chấn động cả thị trấn nhỏ bé có duy nhất một con lộ. Dì không có chồng lẫn bạn trai mà có bầu...
09 Tháng Tư 20152:43 SA(Xem: 32413)
hắn chờ vờ chàng vàng một hồi cũng nặn ra hình tượng những con chữ. mặt. cắt không còn một hột máu
09 Tháng Tư 20152:34 SA(Xem: 34352)
Nếu cụ Nam Cao còn sống, cụ sẽ bình là đôi lứa xứng đôi. Ở nước Việt mình bây giờ, đại gia và người đẹp chân dài luôn là một cặp phạm trù gắn bó hữu cơ. Không phân biệt đâu là chủ thể, đâu là khách thể.
26 Tháng Ba 20153:34 SA(Xem: 32854)
Ngôi nhà ấy tuổi đã hơn 100 năm, đó là tất cả những ký ức thuộc về người xưa: ông cố, ông nội và ba hắn. Nơi ấy vẫn còn lưu giữ những kỷ niệm phai mòn như con ngựa gỗ cũ được ông nội gọt đẽo từ thứ gỗ gụ đen cứng. Thời gian đã đã phủ một lớp bụi mờ trắng mỏng trên những đường vân gỗ, từng cái kèo cột, cả bộ ngựa ba mảnh đặt cạnh gian giữa nhà trên.
24 Tháng Ba 201510:37 CH(Xem: 32653)
Những bài thơ không yêu nhau Giấu cái nguýt dài trong mắt nhìn hờ hững Bài thơ tương tư vì sao Quên mất mặt đất mình đang đứng Triệu năm lạc lối về
24 Tháng Ba 201510:10 CH(Xem: 30729)
Kỷ niệm đã nói dối Khéo léo uốn cong lịch sử Những phiên bản nằm Trên trục xoay trái đất Chờ sao chổi chứng thực về lời ngoại cảm trên những đốt xương rùa