- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Du Tử Lê Và Những Bài Thơ Mới 2018

29 Tháng Năm 20185:18 CH(Xem: 31312)
fullsizerender-6-
Du Tử Lê tự họa (Nov. 2017)




bài h.t. tháng giêng 2018.

 

gió-tôi thổi ngược chiều quay trái đất,

về môi người: ngọn nến thuở lên năm.

tay thương-quá những ngày mơn tóc, lá

em lên mười, tôi nhớ thuở mưa, xanh.

 

chiều-tôi ngược dốc đời thơm kỷ niệm.

người hiện ra, thay mẹ bón tôi, vui.

vai thiên sứ, gánh đời ai vụn, nát (?)

tôi trong thơ, thổn thức những đêm, ngời.  

 

mưa-tôi lạnh, rúc áo người ấm áp

vết thương buồn, em đắp bột trăm năm.

tôi già khốc vẫn đợi, chờ chăm sóc.

người không quên tôi bé dại vô cùng.

 

như truyền-thuyết-tôi-riêng: em huyền thoại:

dĩ vãng nào thành di sản gom chung (?)

nghìn năm nữa tôi vẫn còn muốn nói:

- cảm ơn người tâm-thượng-đế bao dung.  

DTL

(Garden Grove, 1st Jan. 2018)

 

 

thấy lưng buồn như dòng sông tuổi nhỏ.

 

tôi từng nhốt, giam em trong những khuy áo

mặc vào / cởi ra

ngày / đêm đổi thay thời tiết bốn mùa, bất trắc.

(không loại trừ những lần cởi ra

đạp xuống sàn)

và, mồ hôi là tiền lời,

chia đều cho những phút, giây lao động cực lực.

những giọt lệ thơm hương ngày gặp lại.

thành phố xa lạ. gắt gỏng tiếng còi!.!

chỉ những hạt mưa,

vẫn chứa trong nó cả một đại dương thất lạc.

tội nghiệp những ngón tay sóng sượt,

không đủ sức chùi sạch nước mắt

(hân hoan / bất hạnh? ngày trở lại)

.

tôi từng giam, nhốt em trong những tán lá vườn sau,

vô tình chao nghiêng, rình rập ngoài cửa sổ.

gió không quên hỏi chúng ta:

-nhớ một thời? góc kín, khuất nào? thân thể?

khi những tấc thịt, da nổi gai thiên đàng / địa ngục.

thuở tai ương chia tay ta.

như những cây khuynh diệp phát quang. bị thương!

khiến bày quạ đen

ầm ĩ réo tên mùa hạ cũ:

ký ức. sầu đông,

thở bằng tim-kỷ-niệm.

tôi ôm và, hôn em từ phía sau.

thấy lưng buồn như dòng sông tuổi nhỏ,

bị đánh cắp,

khi chúng chưa kịp tượng hình,

vôi vữa cho đời khác!.!

 

DTL

(Feb. 14. 2018)



nuôi người: trang sách thơm,

 

và, ht. và, nv. nguyên

 

một nửa tôi /đã khuya/

vẫn trông ngày nắng, cũ

tuổi thơ khoen sương, mù

mẹ khóc ngày nước, lũ.

 

tôi đi từ đời sau

gánh lạc loài /kiếp trước/

tìm ai nơi biển sâu?

mẹ ngó mông. /ngạch cửa/

 

ngọn lửa lấm /cơn dông/

trong nỗi buồn khuất tất.

người về giữa rạng đông

hút theo chiều /dị tật/

 

bàn tay tôi /tháng ba/

rụng theo ngày liệt kháng.

nghe trong mỗi nấm mồ

tiếng cười khô /không-táng/  

 

nuôi người: trang sách thơm,

trái tim từng con chữ. 

vết răng gửi trên lưng,

sang sông cùng cổ tích.

Du Tử Lê,

(Mar. 2018)

 

 

đêm, vẩy những thìa cháo trắng trên hè phố.

 

dutule,

và, bạn tôi td.từ; nb. bại.

 

1.

buổi sáng, như niagara falls chọn cố định nơi để trút cơn giận dữ của nó

tôi chọn đi quanh nỗi buồn-siêu-thị-ngổn-ngang không lối thoát của đời mình.

gió che dù chạy lúp xúp dưới thấp

vẫn không thể tránh khỏi cơn mưa chưa dứt hạt.

nắng mang theo những con đường không có trong cựu ước.

tôi thấy mình là Adam cần một Eva!

để chết.

(hầu biết thế nào là cái chết).

một người không rõ giới tính đi ngang

ăn mặc chải chuốt, đúng mốt,

đứng lại nhìn tôi. cười. bảo:

“đã trên bốn mươi năm chết rữa,

còn làm bộ hỏi về cái chết làm chi nữa?

thôi về đi cha!”

2.

buổi tối, khi con mèo động dục sớm, tru tréo

không thể đợi tới khuya, trèo lên mái nhà:

nơi thi sĩ và, một họa sĩ gìa (hai bạn-tôi) đang trò chuyện

bằng cách tự đốt cháy những ngón tay họ…

như mặt trời nằm ngoài mọi viễn vọng kính hiện đại nhất

(những mặt trời nhân loại chưa từng được hân hạnh biết tới),

là giấc mơ bốc khói,

thành những con chim mang hình hài cá;

bỏ biển đông.

tôi nào biết nói gì?!?

khi lòng bỗng không rưng rưng!

quá đỗi!

3.

đêm, vẩy những thìa cháo trắng trên hè phố.

hàng đèn thưa,

mang theo mùi rơm, rạ ẩm, khét tử-sinh-quê-nhà.

tôi ngồi bên chậu cây T. mới đem về:

có đôi, ba dòng sông chảy trên những chiếc lá.

chúng mang lại hơi hướm mẹ và, H.C. cho tôi,

lúc mấy nén nhang nơi trái nhà vườn sau

đã lâu. cháy hết.

chúng tôi còn hỏi nhau

cây gì vậy?

(cây gì?

chính T. cũng không biết nữa!?.)

Du Tử Lê,

(Garden Grove, Apr. 2018)

 

 


Những Giọt Lệ Ngoại Hôn

Và, NV. Nguyên


không phải ai cũng nghe được tiếng thở dài

của vầng trăng cuối tháng.

như những cánh-buồm-dạy-thì,

nhớ lồng ngực thở căng gió biển.

và, con cá chép miệng,

thương chiếc bóng tật nguyền của nó.

 

không phải ai cũng cảm được nỗi ngậm ngùi của mặt trời,

khi mưa, những giọt lệ ngoại hôn trở lại 

tìm bàn tay chạy trốn nỗi buồn,

từ một bàn tay tội nghiệp, khác.

và, sớm mai hớn hở

mở thêm nhiều cánh cửa bất trắc…

.

không phải ai cũng hiểu được nụ cười của những người

chọn im lặng làm thẻ nhận dạng,

trước mọi tai ương…  

.

tôi nghe buổi trưa

thả xuống đường phố,  

một điều gì giống như tiếng nói tịch, lặng,

của những người chọn sống đời lương hảo.

dù cuối cùng,

họ cũng chỉ nghe được

tiếng tàn, phai gõ dọc lộ trình nhân thế.

như hầu hết chúng ta,

mấy ai có được cho mình

một chọn lựa khác!?!

.

mùa hè, bạn-tôi,

nhóm lửa sớm trên mái tóc mướt xanh phượng vĩ.

những con ve hăm hở dìu dòng sông trôi  ngang không trung,  

mang phù sa tro, than

rải khắp cùng ký ức, tôi.

xám. 
 

DU TỬ LÊ

(May. 27th - 2018)

 

 

 

nguồn:  trang nhà Du Tử Lê

https://dutule.com

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 41426)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33871)
c ắm que nhang tưởng niệm cho ngày ra đi thấy niềm cô đơn một lần nữa trở lại đêm soi gương sâu hút ánh mắt thoai thoải đường cong li tâm ấm ức
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 36370)
X uân Lộc là nút chặn đường tiến vào Sài gòn của quân Bắc Việt. 35 năm, thời gian tuy dài, nhưng có khi không thể xóa nhòa một vui buồn, huống chi những mất mát đớn đau trong đời người. Trong ký ức của người dân Long Khánh, và người dân miền Nam, trận chiến Xuân Lộc, không thể phôi pha.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34520)
h ôm qua thấy bạn về cười cụng ly một cái hỏi đời ra răng? thì đời vẫn sống nhăn răng từ bạn đi mất nhì nhằng tới lui buồn. thì cứ nhe răng cười mà vui cũng đã lệ rơi trùng trùng
08 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 36406)
B à ngoại tôi kể, dòng họ tôi đời nào cũng có một người chết vì tình. Có thể dòng máu đa tình chảy ngấm ngầm trong huyết quản, truyền từ đời nàng Công nữ Nguyễn Phúc Hồng Miên đầu tiên đã gieo mầm mống yêu si cuồng thái quá cho các nàng Tôn nữ. Thường chỉ là các nàng Tôn nữ mới đủ can đảm chết vì tình. Những người đàn ông trong dòng họ tôi chỉ đủ can đảm để bỏ chạy.
05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 39100)
t ôi ngồi tháo gỡ chiếc áo tầm gai đan kín cơn mơ gió thổi qua tiếng thở dài âm âm vực tràn bất hoại ngày trần truồng , thản nhiên đứng ngó trăm năm
05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 38238)
M ai về sau, mai về sau Mối duyên xanh liệu nguyên màu ấy không? Mắt còn chết trong mắt trong? Lòng thanh tân cháy giữa lòng thanh tân?
05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 37263)
T ấm thân mịn màng như dải lụa, như ánh trăng ngà của Mẹ trông nguyên vẹn như đã được đắp rất kín rất kỹ, như đã thiếu một bàn tay ấm áp mặn nồng từ xa xưa lắm, là dấu tích, là chứng cớ âm thầm Mẹ mang theo đến hết cuộc đời.
05 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 42011)
L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Luu, Uyên Lê là bút hiệu của Lê Huyền Mai Uyên, một người viết trẻ đang sống và việc tại Sài gòn. Với bút pháp tự nhiên và mềm mại như thơ, tác giả sẽ đưa chúng ta vào một không gian truyện huyền diệu như cổ tích. Mời quí văn hữu cùng bạn đọc cùng bước vào truyện “Đất, Lửa, Nước và Gió…”của Uyên Lê.
04 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 35995)
T ình đã nối dài những ngày mưa cùng nắng Đừng nhìn anh bằng buổi chiều ngang nghĩa trang Tiễn biệt nỗi buồn rưng rưng đôi dòng lệ Hãy cùng anh ra quán