- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CHƯA KỊP, TIN, NGÀY CUỐI THÁNG TƯ

06 Tháng Năm 20186:12 CH(Xem: 23976)

 

 

 

PhamQuyen Chi - chuakiptinngaycuoithangtu
Chờ đến buổi chiều -ảnh fb PQC



CHƯA KỊP

 

Chưa kịp gì hết mà sao em giải thích bằng một giọng nói đều đều "em muốn chia tay"

Chưa kịp gì hết,

Anh còn phải tìm thêm vài thanh gỗ, đóng cho xong kệ sách

Anh còn chưa kịp biết mặt bọn trẻ nhà mình

Câu chuyện em kể còn đang dở khi nhân vật Ricky đã nhớ lại được một phần hai quá khứ

 

Mới hôm qua chiếc radio mới hỏng, nó đã phát  10 năm qua, nhưng vài giây sau đã hoạt động

Anh chỉ mới quên ngày sinh nhật em trong lúc chớp mắt lúc nãy

Còn chưa hết tiền ăn, anh đã mang về thêm bó cải xanh, hũ sữa bò

Bên xóm trọ họ đánh giá thấp em,  anh đã bỏ lại bằng nụ hôn ít ai có thể

 

Em à!

Anh không thể nào chạy trước mặt một chiếc xe đua

Có thể nó nhanh thời gian về nhà

Nhưng không ai nhắc em cẩn thận trên đường đi

Hay "em có cần thêm chút sữa vào ổ bánh mì không? "

 

Em à!

Một người đàn ông bắt đầu đến chỗ em

Và nói : anh khát nước

Thế là họ bỏ đi rồi đó?

Đó không phải câu đố  vui

Một người bỏ mặc một người đi mua chai dầu gội về  gội một mình cũng thấy đau lòng rồi

 

Anh chưa kịp gì hết?

Anh không giải thích được gì hết ?

Anh có đôi chút sợ hãi ?

 

Em à!

Anh bối rối quá

Như hồi anh kể,  anh đã rất bối rối trước sấp tiền boa

Có những việc anh không kịp nữa?  Em biết đúng không?

Nhưng thành thực sau này nó mới đến mà

Em!!!

 

PHẠM QUYÊN CHI

Quy Nhơn, ngày 02/05/2018

 

 

TIN

 

Nụ cười bắt người ta tin tưởng vào điều gì?

Làm ơn,  chả ai muốn cười mà phải cận thận tin vào điều gì!

Xin lỗi!  Tôi chỉ muốn nói chuyện một mình

Đừng sống theo kiểu nhìn chằm chằm ra phía sau để chờ một gói ưu đãi từ hãng bột giặc

 

Trong bản nhạc buồn

Ông tôi đã chờ bà tôi trở về

Ông đã xoay người đi đến các vị trí tưởng tượng đến 900 năm

Và rơi nước mắt khi thấy tấm ảnh bà hôn người đàn ông khác

Tôi thành thực xin lỗi

Ông tôi đã chết trong một lần không sống nổi

Giá như bà tôi đừng hôn người mình không yêu

Đừng thề không nói gì nữa!

 

 

Người đàn đà chúc người đàn bà ngủ ngon sau vài giây rồi ngủ

Nhưng đâu biết sau vài giây người kia đã không ngủ ngon

Nhưng đâu biết cuộc điện thoại rung lên với người nào cho đến khi họ gặp được nhau

Đáng buồn làm sao! Ko cũng chết hết rồi!

 

Tôi hiểu được tiếng cười của một người trong

Một lần duy nhất tôi đã tin tưởng người

Phải!

Nước Mỹ

Nụ cười đó thật đáng tin làm sao

Tôi không nói cũng không ai nói

Nó chỉ qua một bức ảnh

Tôi nghĩ bạn nên tin tưởng một chút về đời tôi

 

 

Ông tôi còn sống

Bà tôi còn sống

 

Nhưng tôi không còn sống!

 

 PHẠM QUYÊN CHI

 

 

NGÀY CUỐI THÁNG TƯ

 

Ngủ mê trong chén rượu trưa

Nỗi nhớ cuối cùng là nỗi nhớ vô cùng

Tất thảy mọi điều đang chờ đến buổi chiều

Và nhiều cơn mưa tháng năm bắt đầu rơi xuống tháng sáu chẳng giải thích

Chiếc bàn không cần tiếc chiếc ghế gãy chân

Công lý chưa từng mang lại miếng thịt cho con ong bầu

Một mai đây

Cơn say trở về

Đôi khi chỉ lệch nhau vài ban trưa

Không ai nghĩ một ai đã chuyển động bay

 

Ngủ mê trong tiếng guitar

Mơ về bài thơ có con điểm 4 trên đầu

Nghe có mùi rầy la là lạ

"Ê con bé kia, coi trễ tiền phòng"

 

Đó là ngày cuối tháng tư!

 

Ngủ mê vui hơn ngủ say

Cũng là ngủ cho mát trưa hè

Thả trôi chiếc kẹp tóc trong lòng tay

 

Tỉnh dậy ở đâu?

Ồ, ta đã tỉnh dậy và biết mình ở đâu rồi?

 

Nơi có tiếng chân bước tới thật im lặng

Nơi có bài hát đổi nốt mấy lần

Nơi có thể

Hạ mang vác

 

Ồ, ta đã tỉnh dậy và biết mình ở đây rồi!

 

Không còn đàn ve trời

Không còn khoảng thời gian 12 giờ 00 phút

 

Ta nghe được tiếng gọi của người ta yêu

Mà trước giờ ta bất lực thông dịch

Phải, phải rồi, ta đã sai khi mơ về hình bóng khác trong trái tim

Ta đâu có thể biết, hình ảnh mơ trong giấc ngủ mê là không có thật

 

Những nụ hoa hãy mở mắt ra mau đừng lạc lối

Đôi khi nhắm mắt lại cũng được

Ta thực sự xin lỗi

Nhớ nhau quá

Ta không biết làm gì ngoài việc mượn đỡ sự cử động

Từ mắt!

 

PHẠM QUYÊN CHI

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96508)
... T ừ phòng tắm bước ra, nàng ngây người nhìn tôi phì phèo điếu thuốc lá, buồn cười thật anh nhỉ, lúc trên ôtô em cứ buồn ngủ rũ ra, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi thuê nhà, đến đây lại tỉnh như sáo? Tôi lặng lẽ đốt thuốc. Mỉm cười nhưng không bắt chuyện.
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96145)
M áy bay hạ cánh ở phi trường Liên Khương, trời Đà Lạt mát lạnh với buổi sáng sớm còn mờ hơi sương. Người đàn ông ngồi bên cạnh trên máy bay hẹn tôi sẽ lấy vé. Rồi anh biến mất trong dòng người. Tôi điện thoại cho Hà đến đón, xe honda 100 phân khối Hà phóng như bay trên con đường lộng gió, hai bên đồi thông bạt ngàn, hoa dã quỳ vàng rực rỡ.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 118071)
L ẩn quẩn từ một buổi chiều nơi ranh giới của giọt nước nào rất mỏng cơn mưa hối hả sau ngày oi nồng đầu hạ cố làm dịu những cồn cào nơi ngực về một hoang tưởng không tên phập phồng thở
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 79386)
H ải quân Hoàng gia Nhật dạy cho tôi một nghề nghiệp duy nhất: Phi công khu trục. Hủy diệt những kẻ thù của tổ quốc, bay và bắn. Tôi đã sống như vậy suốt 5 năm, trên những vùng trời Trung Hoa và Thái Bình dương. Tôi không biết đến đời sống nào khác ngoài đời sống của người lính.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 69430)
N hư mọi người đều biết, Victor Hugo (1802-1885) vừa là nhà thơ trữ tình và châm biếm vừa là kịch tác gia cách tân vừa là nhà văn xã hội Pháp thế kỉ XIX rất ư năng động và sung sức, có nhiều tác phẩm đủ ba thể loại đó để đời. Chẳng hạn, chỉ cần nhắc tới cuốn truyện đầm đià nước mắt Les Misérables (Những kẻ khốn nạn – 1862) (1) là ít ai quên, đặc biệt ở Việt nam...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95505)
Đ êm úp mặt vào vách, tôi nhớ đến người con gái trên chiếc thuyền nan. Dưới ánh trăng thân thể nàng trắng ngần như tượng sứ. Trong giấc ngủ chập chờn, đôi tay nàng vẫn đều đều khỏa nước, khỏa lấp cả sự day dứt trong tôi. Tôi thấy cả nàng và tôi đều đứng ngoài trò chơi ấy, nàng ngồi bên tôi ngắm những cụm cỏ xanh um buồn bã...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 116475)
C ần gì phải viện dẫn đến những lời chứng dối Khi đám đông nghe bài giảng trên núi chẳng chút động tâm Khi quân gian đem gươm giáo bắt thầy mình như bắt kẻ cướp Thì những lời chứng dối cũng chẳng ăn thua gì
25 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 105145)
Lời giới thiệu: Bài “Giã Từ Trung Quốc” được dịch từ bản Anh ngữ tựa là “Walking Out on China”(do Wen Huang dịch từ tiếng Trung Hoa) của nhà văn đối kháng Trung Hoa, Liao Yiwu, xuất bản trên The New York Times số ra ngày 15 tháng 9, 2011. Ông Liao, tên Hán Việt là Liêu Diệc Vũ, cũng còn được biết tới dưới tên Lao Wei, sinh năm 1958 tại tỉnh Sichuan, đúng vào năm Mao trạch Động phát động chiến dịch Một Bước Nhẩy Vọt đã đưa cả nước vào nạn đói trầm trọng...
22 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95441)
C ơn mưa bất chợt ập xuống phi trường vào chủ nhật của tuần lễ thứ ba trong tháng sáu. Tôi là người hành khách cuối cùng ra khỏi chuyến bay từ Paris trở về trong đêm hôm ấy. Không biết là mình đã ngủ vùi đến mấy ngày. Nhưng khi tỉnh dậy nhìn kim đồng hồ đã ba giờ sáng.
22 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 113758)
L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh quê ở Nha Trang, sinh ở Hà Nội. Tốt nghiệp Cử Nhân Luật, khóa cuối cùng của Đại học Luật Khoa Sài Gòn, tháng 12-1974. Có nhiều thi phẩm đã xuất bản từ 1991 đến 2009 tại Việt Nam. Hiện sống và làm việc tại Hoa Kỳ. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những bài thơ của Nguyễn Thị Khánh Minh. TCHL