LTS: Thất tình và thất bại thường làm cho thơ trở nên cũ và chua chát, nhưng với Nam Nguyên, với những dòng thơ của người viết trẻ này, chúng ta tìm thấy sự nhẹ tênh và mới tinh, truyền cảm và sâu lắng...
"Đừng cho lũ mòng biển ăn bánh mì
Bạn phải mất bốn năm
Để nhìn đôi mắt chúng: đôi mắt của tự do
Đôi tay bạn: đôi tay của quá khứ...
Và cả đời nhìn chúng bay đi"
TCHL
TỎ TÌNH
Giữa việc muốn làm và không muốn làm
Tôi chọn cách không làm
Để không nôn khi đi tàu lượn
Rớt kì thi, không quay bài
Giữa việc muốn làm và không muốn làm
Trước em! Thề có Chúa
Ba lần, đóa hoa trên tay
Ba lần, phòng em khóa cửa
CUỘC CHIA LY
Đừng cho lũ mòng biển ăn bánh mì
Bạn phải mất bốn năm
Để nhìn chúng trưởng thành
Với bộ lông trắng muốt
Với vụn bánh mì rơi
Đừng cho lũ mòng biển ăn bánh mì
Bạn phải mất bốn năm
Để nhìn đôi mắt chúng: đôi mắt của tự do
Đôi tay bạn: đôi tay của quá khứ
Và cả đời nhìn chúng bay đi
19 GIỜ
Không còn tiếng mở cửa xe của anh ta trước nhà em lúc 19 giờ
Không còn cái hôn tạm biệt lên trán, đôi mắt em khép lại, trong tiếng nhạc du dương
Anh nghe Trái Đất rùng mình, sau lớp chăn dày là tiếng thở nặng nề của em, như chiếc mụn thịt trong người, anh toan vứt đi.
Nhưng anh sợ em sẽ chết
Là thứ thần dược, anh quỳ dưới chân Chúa tạ ơn
Chịu mọi cơn đau, anh cầu xin được xức dầu và tắm cho em
Thứ dầu làm đôi mắt em mở ra, nhưng mắt anh cay
Thứ dầu làm đôi tay anh bỏng rát
Là những suy nghĩ, chúng nhọn như lưỡi dao, lao khỏi đầu anh và lao vào em
Trong căn phòng giờ là căn phòng của bóng tối
Trong thân thể giờ là thân thể của nỗi buồn
Như em tự đánh rơi bản thân, và anh ước em rơi thật chậm
Trước đôi mắt anh, những mảnh vỡ
Của hai cuộc đời, nhưng chỉ một con người
Như cách em sống bằng hơi thở anh
Và anh yên lặng
Mở cửa ra, trên chiếc xe của mình
TRONG SÂN GA
Họ đã đọc tên chuyến tàu thứ ba
Và lần nào em cũng giả vờ đang đợi ai đó
Anh không đến
Chỉ có vợ anh
Cô ta đánh em
Nhưng em không khóc
Cho đến khi bắt gặp ánh mắt hèn nhát từ anh
NAM NGUYÊN
- Từ khóa :
- NAM NGUYÊN