LTS: Trong thế giới hôm nay có quá nhiều bạo lực và thù hận, có lẽ chỉ có tình yêu mới mang lại sự dịu hòa và tình thương đến với con người. Những bài thơ của người viết mới Lê Duy Nguyên thật tha thiết với bến bờ yêu thương. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu những thi phẩm của Lê Duy Nguyên.TẠP CHÍ HỢP LƯU
HAY LÀ ANH MANG EM THEO ĐI
Hay là anh mang theo em đi
Không có anh ở nơi này đã khác
Những cơn gió không còn mang tiếng nhạc
Những cây xanh trơ trọi lá trên cành
Ngửa mặt lên trời, không thấy màu xanh
Hay là anh mang theo em đi
Đừng bỏ em ở lại một mình
Vì có khi nào anh lỡ quên
Em sẽ vùi vào lòng anh như cũ
Em sẽ rúc vào nơi hỏm cổ
Sẽ thở bằng hơi anh thở
Sẽ vòng hai tay quanh người
Sẽ ôm anh không muốn xa rời
Mỗi buổi chiều em sẽ lì lợm ngồi
Chờ cho đến khi một trời sao rụng
Chờ cho đến khi trăng sao đưa nhau đi trốn
Em vẫn chờ anh
Hay là anh mang em theo đi
Mang em theo đi, đừng để em ở lại
Đừng để em một mình như vậy
Một mình với ba mươi ngày
Một mình với ký ức bao vây
Hay là anh mang theo em đi
Mặc kệ con đường, mặc kệ dòng sông, mặc kệ đám đông, mặc kệ hết
Mặc kệ chúng ta không đến được ngày mai
Mặc kệ tương lai bỏ chạy
Anh đừng bỏ em ở lại
Vì em yêu anh
(Nó có phải là lý do không?)
LÊ DUY NGUYÊN
NHỚ ANH, EM CHẠY RA BIỂN VÀ KHÓC
- Trời đã mưa rồi!
Mình chui vào mền nằm và nói chuyện đi anh
Em sẽ kể về màu trời xanh
Về những đêm tháng Năm quá ngắn
Và những ngày tháng Mười dài nhất trong năm
Những khuya em nằm chờ sáng
Và trong bóng đêm em lặng lẽ ngắm
Anh đang say ngủ
Từ một nửa vòng trái đất
Yêu anh từ một nửa vòng trái đất
Những khi nhớ anh nhất
Em chạy ra bờ biển và khóc
Trời đã mưa rồi!
- Mình chui vào mền, nói chuyện đi anh
Ngón tay em thèm chạm vào viền môi rất ấm
Những ngón tay biết thèm hơi thở ẩm
Ngón tay biết nghe anh cười...
Mai anh đi rồi
Mình xa hai lần hơn
Là chia tay trong chia tay
Là thương nhớ chất chồng thương nhớ
Anh vừa nói : Anh nhớ em
(và em nói : Em không nhớ anh!)
Vì làm sao em có thể kể hết
Nỗi nhớ của ngày-dài-nhất-trong-năm
Nỗi nhớ của đêm-trái-múi-giờ
Nổi nhớ xuyên qua Thái Bình Dương
Yêu anh từ một nửa vòng trái đất
Mỗi khi nhớ anh nhất
Em chạy ra bờ biển và khóc
LÊ DUY NGUYÊN
NHƯ NGÀY NHỚ ĐÊM
Đêm của anh là ngày của em
Chúng mình như mặt trời, mặt trăng
Như sao Hôm sao Mai
Em vì ngày của anh mà thao thức
Vì đêm của anh mà bồi hồi giữa ngực
Chúng mình như ban đêm gặp ban ngày
Gặp nhau chỉ để chia tay
Quấn quít vì vội vã
Anh ngủ đi em nhớ
Em nhớ anh như ngày nhớ đêm.
LÊ DUY NGUYÊN
KHI EM TỦI THÂN
Một ngày em bỏ anh đi xa
Vì tay của em chẳng dài đến thế
Và tim của em cũng không thể
Giam giữ anh trong em mãi đâu
Nổi nhớ của em quanh quẩn chỗ anh ngồi
Mắc kẹt vào tách cà phê anh uống
(anh đã uống đến ly cà phê thứ mấy
bàn tay ai đã pha cà phê cho anh đấy)
Cổ áo chemise sáng nay ai đã cài
Ngón tay nào dừng ở nút thứ hai
Lọn tóc nâu len vào trong ngực
Nửa đêm em loay hoay vì anh thao thức
Giờ này anh đã ngủ được chưa
Anh có cùng ai "chat" đến khuya
Người đó nói líu lo và anh thì lắng nghe
Rồi anh chau mày hay cười nhẹ
Đêm nay trời đầy gió
Ai nhắc anh khép cửa sổ
Ai lo lắng cho anh cảm lạnh gió lùa
Ai đắp chăn cho anh giữa đêm khuya
Ai hôn lên trán anh trong giấc ngủ
Phải rồi, sẽ có ai đó
Làm tất cả những việc nhỏ
Sẽ có ai đó dịu dàng, yêu anh thay em
Vì ai đó, mà anh sẽ quên
Em như bông hoa cắm ở góc bàn cúi đầu lặng lẽ
Em như dĩa hát xưa bỏ quên trên kệ
Ly nước lọc uống dở
Cuốn sách đọc đến trang cuối cùng
Là chiếc quạt bàn trong mùa đông
Không ai nhớ đến nữa
Có khi nào anh chợt nhớ em
Như nhớ một người dưng đã quen
LÊ DUY NGUYÊN
ĐỂ NHỚ HAY ĐỂ QUÊN
Tôi không sợ phải nhớ
Tôi chỉ sợ nhất phải quên
Tôi sợ nhất lãng quên sẽ bào mòn ký ức về anh
Về chúng tôi, từng mảnh một, từng chút một
Cho đến khi trôi tuột như cát chảy qua ngón tay
Ngay cả cơn đau tôi cũng muốn lưu lại
Tôi hay viết về cơn đau, tôi nhai kỹ lưỡng, nuốt chậm chạp, lắng nghe
Nghiền ngẫm cơn đau, từng vết rạch sâu
Biết mình còn đau đớn cũng là hạnh phúc
Mỗi chiều phải chìm trong nổi nhớ cũng là hạnh phúc
Người ta chỉ bi thảm khi không còn gì để nhớ
Tôi viết hàng trăm lần yêu anh, dù biết tình yêu không là vĩnh viễn
Tôi vẫn viết về tình yêu của mình dành cho anh
Như một ông sư già ngồi tụng kinh cầu siêu, gọi tên đến mười ba đời đã quá vãng
Tôi gọi tên anh, gọi tên ký ức, trong bài kinh tụng mỗi ngày
Tôi gọi tên anh để anh thành vĩnh hằng trong ký ức
Tôi viết để cho tình yêu của tôi thành vĩnh hằng
Dù chỉ là vĩnh hằng của một đời này
Chỉ là vĩnh hằng của một người, của riêng tôi.
LÊ DUY NGUYÊN
- Từ khóa :
- LÊ DUY NGUYÊN