ai về gửi bóng trời khuya
đò đắm bởi tiếng người thề hẹn
ta đốt một vầng trăng
ta quên mùa gió đắng
áo chật hình nhân tha hương
NGUYÊN
Về chuyến đi đã tan vào tưởng tượng
nay mai mù mướt chân trời
em rủ chị cùng chơi với cỏ
rồi ngủ vùi đâu đó
như thuở tạm bợ đời nội trú
giữa màu xanh nguyên thủy lu mờ
mây trũng lòng tay nhiệt đới
khóc cười tiễn vội tàn phai
ô cửa hẹp thiếu mưa thừa nắng
trần tình quanh nỗi lặng im
điều ta viết chỉ riêng ta hiểu
trí nhớ cũng quên ai điếu cho mình
Nguyên dỗi hờn Nguyên khuyên can Nguyên lo toan
không cứu nổi chuyến đi thuộc về tưởng tượng
một trong số chúng ta quên mất chân dung mình
đành trông ngóng vào tàn tro bản thể.
TỪ MÁI NGÓI THÕNG CHÂN
Rồi tất cả sẽ đi qua nỗi đau
dù cây cầu đã gẫy
dù lời hứa vụt bay
không dưng ngày buồn nhớ Hạnh
mỗi đêm cùng ngồi thõng chân sân thượng
rượu càng uống càng tỉnh
đếm từng lá bàng rỗ mặt cú đêm
thế thì buồn, buồn lắm phải không em
rượu lênh lang áo mỏng
vì sao xanh linh nghiệm đã không còn
ngay cả nếu ta giữ tròn lời hứa
người với người chưa hẳn bên nhau
cuối con đường hoa rụng rơi thành máu
gót giày khua đau cả dấu chân mình
khói héo dần đốt tay lành lạnh
từ nỗi niềm chắp vá rất linh tinh
Hạnh đứng mãi phía bên kia cây cầu
không khóc nổi vì sông nhiều nước quá
đau đớn rồi biết chảy về đâu
vậy mà tôi - con chữ hiểm - di cư vào bất trắc
những mùa hoa bắt đầu ken đặc trên mái ngói thõng chân
bần thần không thiết lụi...
SINH NHẬT VŨ
lồng ngực Vũ chẳng có gì ngoài khói
và đỉnh núi mù xa
nơi Vũ hát đồng dao một mình
bỏ rơi những cuộc hẹn hò sóng sánh
sinh nhật này thứ bao nhiêu hở Vũ?
Vũ ngồi bên mẹ
mẹ thành trẻ con
bàn tay xoa lưng lòng mưa đổ
căn nhà âm u từng bậc buồn dẫn dụ
lụa mướt cơn mê da thịt nồng hương cũ
mỹ nữ về giữa đêm khuya khoắt
tự ngày Vũ gọt thủy tiên
rồi khói thuốc vẽ đường vào bệnh viện
vừa đau vừa mơ
phiên chợ đêm trăng trung du
chúng mình chờ ai ở đó
lồng ngực Vũ chẳng có gì ngoài khói
lênh loang vương vất kiếp người...
GẦN GIỐNG MỘT KHÚC RỜI
Ngày nắng 40 độ
viết chín nghìn kí tự
chữ hôn mê trong đầu
thế mà ta đẩy chúng đi
ai dám lụy những ngôn từ hấp hối?
Linh Đàm nắng đục hơn sương
lăng mộ đá vẳng lời sân hận
cạnh đó còn ngôi biệt thự
lâu rồi ta chẳng ghé chơi
cỏ mọc quá đầu người
mối tình xanh mật báo
hồn sen thơm người bán dạo yểm bùa
phảng phất chén trà xưa bi lụy
khi thân rồng quẫy nước đằng đông
chuôi kiếm vung lên bung dải lụa hồng...
tất cả im lìm long mạch
ta trách nhau rồi ta sẽ đau buồn
40 độ thêm hồ nghi cơn sốt
bát cơm đơm bên bếp quạnh hơi người
cỏ vệ hồ rối bời ngột chữ
ta chỉ biết đi. và đi
đi để thấy mình đang sụp đổ
MÙA THU. CÁ!
đàn cá chết ngạt trong giấc mơ
nay nổi kín mặt hồ
đâu phải bây giờ
chúng ta mới bị bủa vây bởi muôn vàn nỗi sợ
ở cuộc triển làm nọ
bộ xương cá túa ra thành những con đường
tận cùng là mũi nhọn
vừa xem vừa đau
buổi chiều nào đó bên nhau
mùa thu cạn đàn cá bơi ngược nước
lượn quanh từng ngôi mộ cổ
chớp mắt câu bóng người
trên bờ cỏ ai nghìn đời câu sóng
tình yêu và thù hận
gươm giáo và mỹ nhân
vết dấu thủy thần
đuôi cáo vờn chạng vạng…
lòng hồ ứ đầy bí mật
chẳng còn chỗ cho đàn cá ẩn mình
- trước lúc bị bức tử
chúng tôi muốn tìm cái chết đã lâu
vì dưới ánh mặt trời
không thể sống nổi trôi vất vưởng
câu chuyện này chỉ là giả thuyết
cho cuộc hồi sinh giấc mơ
khi bí mật ken dày mặt nước
khi người người nhìn nhau không chớp
cố tìm câu trả lời.
KHÔNG ĐỀ
Những đóa hoa nức nở gọi tên mùa
những giọt mưa đóng băng từ ý nghĩ
soi vào đâu cũng gặp mặt người
nỗi quặn thắt mang hình hài tháng Chạp
mây cũ tiếc gì gửi mộng qua đây
ta chăn ấm bạn đường xa mất ngủ
trú nhờ mái hiên khô miệng
lời nói vụt bay hò hẹn lẻ bầy
rốt cuộc lũ chim cứ là không tổ
bao năm bay lơ chơ
có gì thức bên trong nỗi sợ
mắt ráo không trí nhớ đọa đầy
người tìm một sắc màu minh họa
như tuyết trắng bao la
cho tiến hóa xót xa
tươi ròng băng giá...
HALLOWEEN ĐỈNH NÚI
Nỗi đau vây lối mù sương
đường đêm hắt heo mưa bụi
halloween mình đeo mặt nạ
ta chẳng nhận ra vì ý nghĩ mơ hồ
đêm ấy họ vui cười đỉnh núi
vực sâu ta lơ đễnh xuôi lời
đã chung hẹn đường lên dốc cũ
đám rước đèn bí đỏ chờ nhau
cầu Quỷ thiên di kiếp người đi lạc
ánh sáng phố Mây tự bấy lòng vòng
kỷ niệm rớt như trái hồng chín mọng
nửa trên cành dơi treo lại dành trăng
lâu đài đá túa ra bầy trẻ nhỏ
chúng giành ăn giành chơi giành cười
chán chê tựa gốc thông thiu ngủ
riêng ta nghe gió đang già
hết cuộc vui ta tìm mình chẳng thấy
đặng đừng hoa muối mòn vai
con đường thẳm trượt dài đỉnh núi
dẫn vào ta cái chết nửa vời
nửa còn lại trốn phía sau mặt nạ
không phải mình nước mắt mới tìm ra.
SINH NHẬT
Thời gian ấm hơn gỗ mục
chiều đông Vĩnh Phúc phố nâu trầm
ở đó nhà sàn tượng đồng xám lạnh
đôi điều giá buốt lanh canh
nàng bước ra từ tranh gẩy điệu đàn á phiện
rút cạn đảo điên rồi khiến ta quên
chín bậc núi rừng chín tầng biên ải
chín bậc đàn bà chín tháng hoài thai
bấy giờ bao nhiêu tuổi
hay ta không tuổi như nàng
gáy sơn nữ xăm hình hoa dại
cười thăm dò găm lại mũi tên
ta chẳng nhớ nơi mình tìm đến
cũng chôn vùi tiền kiếp xưng danh
ta với nàng cách một bức tranh
nhận nhau bằng phù vân núi lở
hôm ấy sinh nhật ai chẳng nhớ
giữa hoang tàn nến cháy nhởn nhơ.
KHAI BÚT
Mưa rớt xuống nền đất ấm
chồi non ngậm giấc đông dài
đặt tựa đề khai bút
mực nhòa hụt tiếng chuông xa
mẹ mình đi chợ tháng Ba
quang gánh trĩu sấm rền gió rụng
đường đê yên ả vô chừng
dòng sông cạn như điểm dừng thổn thức
chị ta thuở ấy chưa chồng
lồng lộng môi đào khăn áo quên hong
trầu cau cứ xếp dành ở đấy
mặc thiên hạ bày...
thành phố lại người xe nghèn nghẹt
nhưng đêm thì vẫn trong
đến nỗi chúng ta buồn
khi cạnh mình - đều đều - nhịp thở
sự sống ấm dần theo mưa
bắt đầu một hồ sơ đầy bất trắc
chân lạc giữa rừng toàn tiếng tru
thoát ra bằng âm u
bao năm vẫn giấc ngủ lười
bởi đất trời thao thức
ta chẳng thể quen hơi
ngay cả với chính mình
khai bút bằng đinh ninh
chữ nghĩa thuộc về bình minh khác
giấy trắng sáng đêm không đèn.
MAI NÀY...
Cuối hạ gió mưa không ngớt
ngột ngạt vùng biên theo lũ trôi về
đài sen ủ bầy ong cựa khẽ
triệu ấu trùng dâu bể từ tâm
chẳng lối nào thoát úng ngập
dẫu thương nhau sao chọn nổi con đường
muôn chiều cách xa ráng trời phủ dụ
niềm tin là giấc ngủ cầm hơi
ta ở bên kia giới hạn về tâm trí
người kì khôi thế trận hải hà
ván cờ nhường bước qua sông
mường tượng một nỗi gì xa vắng
mưa khiến chúng ta hóa bầy ong trong căn phòng chật
mật ngọt đổ về vùng thương tích
Mai này
nắng ráo khô nghìn mắt
ta lại quẩn quanh ối nước đầm lầy.
TRÍCH ĐOẠN NGÂU
tháng Bảy
trăng vành trái thị
lụa mỏng lành bay tới dắt nhau đi
qua con sông này đến khoảnh đồi kia
trận địa quá đôi lần di lí
ai về gửi bóng trời khuya
đò đắm bởi tiếng người thề hẹn
ta đốt một vầng trăng
ta quên mùa gió đắng
áo chật hình nhân tha hương
chợ họp dưới chân đồi
kiệm lời như giấc mơ của Vũ
trăng là những trái thị thơm
nhiều trăng lắm bán mua không hết được
âm dương trao gửi về nhau
mỗi lòng tay hé mở một đêm rằm
mỗi luồng sáng không về sân ga cuối
trôi miết đến lồng ngực phập phồng khăn mùi soa
mây trắng lấp lối về khấp khởi.
LỮ THỊ MAI
- Từ khóa :
- LỮ THỊ MAI