EM CÒN CẦM GIỮ GIÊNG HAI
Em thả tóc bay theo cầu sông Hàn
Đứng một mình chuyện trò với gió
Chuyến phà xưa ngày tháng nguôi quên
Giêng hai về em còn cầm giữ
Đà Nẵng và những chiều tháng chạp
Trong mắt ai buốt lạnh đìu hiu
Gởi hàng cây bên đường tiếc nhớ
Bước chân em hiu quạnh lối về
Có nhói tim xưa khi ở sân bay
Nói lời cuối chia hai tình vĩnh biệt
Mùa xuân hình như cũng không về
Để cả đời ai hoài nhớ tiếc
Em thơ ngây mang trái tim của Chúa
Bảng lảng hồn rung những hồi chuông
Dể tôi buồn quê nhà từ độ
Vết thương chưa khép kín ưu-phiền
Tôi dấu tình tôi trọn kiếp lưu-đày
Lênh đênh trời tháng giêng dông bảo
Thương em giờ năm tháng không vui
Bên trời tuyết nhuộm
hàng phong đỏ màu trụi lá
Gọi em về mùa xuân cầm giữ
Trong mắt người "lệ-đá" trăm năm
Gởi lại người mối tình xưa cũ
Giữ lại trong tôi một ký-ức buồn !
Huy Uyên
(01-2017)
NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI BẠN H.O.
Bạn vẫn ngồi hoài ghế đá trước hiên siêu thị
Mùa xuân đã chuyển xanh màu lá
Nắng ngọt thêm tình đất LittleSaigon
Tháng giêng sương chiều ngậm sửa
Dỗ dành tim nơi đất người bão tố
Màu táo hồng rưng rức môi ai
Chút Huế về chạy quanh nổi nhớ
Vắt sầu Cali lên vai
Đã xưa lắm rồi quên người,môi hôn
Mưa chan đầy trời tháng chạp
Cớ sao hai mắt bạn buồn
Tháng ngày phế hoang còn mất ?
Cố nhân quên ngày gãy súng
Tim lính xưa đem gởi quê người
Bốn mươi năm hơn cỏ cây héo rụng
Ngày héo tàn thân xác tả tơi !
Lòng còn thèm mùi da thịt đàn bà
Nổi trôi đời cây cỏ dại
Tóc xưa đầu tóc bạc sương sa
Cầm lòng đứng bên đường dành dỗ
Nước mắt khô mòn lệ đá
Cô đơn cuối cùng bủa vây
Nắng LittleSaigon cháy lòng mà nhớ
Trời Cali hình như màu mây
Bao năm rồi đã cố nguôi quên
Không còn ra ngồi ghế đá
Thiên Chúa xưa cũng đã quên bạn buồn
Đời chinh nhân một đời cơ cực .
Hạnh phúc từ lâu đóng cửa
Xếp lại Tổ Quốc cuối đường
Đám tang,bể dâu,khói lửa
Băng bó từ đầu những vết thương
Bài hát mùa xuân quá buồn
Ở đây cây phong,bạch dương,liễu rũ
Đêm thức dậy thì thầm
Người chiến binh xưa từng đêm giông bão
Ngậm ngùi đặt nhánh ô liu
Xuống tầng địa ngục !
Huy Uyên
(1-2017)
- Từ khóa :
- HUY UYÊN