VỀ ĐIỀU LÃNG QUÊN
Chẳng phải ngày qua em muốn khóc
Khi gió chiều đã lạc trong căn phòng kín bưng
không còn gì để kéo dài chiếc khăn quàng lại khoảng cách chúng ta đã đi quá xa
Chẳng phải ngày qua em muốn nhớ
Nỗi nhớ thật đẹp về nụ cười
Đóng băng vô tận trong đôi mắt
Giữa ngày tháng không dứt được nỗi rêu rong
Quán xá những ngày này oi bức lắm
Giữa đời sống này
Bài hát đã tuột khỏi đôi tai
Bỏ dở lưng chừng từng thanh âm phức hợp
Bất lực và mù lòa
Đang rộn ràng trong căn phòng tối
Có lẽ mùa hạ này nắng đã quá cháy khô
Không còn những đám mây đồng hành
Lũ ve vẫn ngủ
Sự cô độc trở nên rỗng tuếch
Trong điều khốn khổ của lãng quên
n.h.a.t
GƯƠNG MẶT CỦA MÙA HÈ
Làm sao chúng ta trốn được khỏi mùa hè nóng bức này
Làm sao chúng ta tách ra khỏi lớp vỏ cây
Để lách ra
Xanh như một nụ mầm để tạm biệt hoàng hôn sắp sửa khuất sau dãy núi
Khi miếng ghép cuối cùng biến mất
Đêm sẽ mãi giam cầm chúng ta
Những ngón tay sẽ trở nên vô dụng
Chẳng bao giờ sờ được vào gương mặt của đêm để tháo từng lớp bông băng trên vết thương sưng tấy
Em từng kể với tôi
Những điều bực mình về con đường gốm sứ
Chúng dài và xấu xí hơn rất nhiều so với những hàng cây
Bong lóc từng vệt màu
Trêu đùa thị giác của chúng ta
Tôi sợ đôi mắt em hỏng, em sẽ chẳng còn hình dung được gì về những ngày tháng đủ đầy sắc màu hạnh phúc
Bao giờ thì chúng ta mới tìm được màu xanh
Để che phủ cho những ký ức không còn bị thiêu cháy
Tôi gọi em là mùa hè
Rõ ràng là em đang thiêu cháy tôi
Rõ ràng là em đang nhào nặn tôi
Thành miếng ghép cuối cùng để sờ vào gương mặt của đêm
Em sẽ chăm sóc từng vết thương khô
Ở phía sau bóng tối
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
- Từ khóa :
- NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ