- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VẾT THƯƠNG

09 Tháng Sáu 20169:47 CH(Xem: 26704)
Green

Làm sao người ta có thể ngăn được gió?

Làm sao người ta có thể ngăn được nắng?

Làm sao người ta có thể ngăn được mưa?

Nên đừng hỏi vết thương trên đôi chân em đã lành chưa

Hãy ôm em vào lòng nếu ngày mai đôi môi em bật máu

Hãy lặng im dù có lúc yếu lòng em bật khóc

Vì đó chính là điều em muốn làm hôm nay.

 

Xin lỗi mẹ, con đã dấu vệt máu bầm trên vai

Chẳng biết từ dùi cui hay nắm đấm

Nhưng mẹ ơi! khi bị kéo lê trên đất

Là lúc con nhìn thấy được cả bầu trời xanh

Là lúc con cảm nhận nỗi tủi nhục của dân mình

Nếu hôm nay con không có mặt.

 

Ôi! quê hương rừng vàng biển bạc

Sông đã cạn và rừng đã khô

Ôi! một miền uy linh hiển hách

Trong gian nguy chưa biết cúi đầu.

 

Nhưng biển chết rồi sao mình cứ nhớ

Ơi những ngày trời xanh biển xanh!

 

Những giọt máu này

                           rồi sẽ khô trên cánh tay anh

Nhưng nếu cúi đầu làm sao mình sống tiếp

Khi vết thương của mẹ

                            là những con thuyền nằm trên biển chết

Đất khô lệ rồi thương lắm Việt Nam.

 

 

Những hàng rào thách đố nghênh ngang

Nhưng làm thế nào chúng ngăn được gió

Hôm nay em là gió em tràn lên phố

Hôm nay chị là nắng chị đem con xuống đường

Hôm nay tôi là mưa tôi hòa cùng giòng suối

Chảy tràn đầy khắp ngõ ngách quê hương   

 

Em nhé ! hãy băng lại dùm anh vết thương

Sáng hôm nay mình cùng nhau xuống phố.

HƯƠNG GIANG

 

                                      

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Mười Hai 201411:10 CH(Xem: 29660)
Và gió, cơ man nào là gió rền rĩ, kêu than, xào xạc trên từng cao kia xanh lá, lang thang dật dờ trên khắp cánh đồng, xộc vào áo, tung tóe vào tóc, quẩn quanh lạnh ngắt tay chân khi đêm về.
07 Tháng Mười Hai 201410:52 CH(Xem: 31500)
từ hun hút mặt trời những bí ẩn khởi sinh luôn được tưởng tượng ánh sáng giấc mơ khoảnh khắc xuyên qua quá khứ và hiện tại trong khu vườn âm bản kí ức
07 Tháng Mười Hai 20144:57 SA(Xem: 39045)
Nhà Lý cai trị được hơn 216 năm, truyền ngôi được 9 đời—gồm tám [8] vua và một nữ hoàng. Chỉ thực sự cai trị 208 năm; từ đời Lý Huệ Tông (16/11/1210 -11-12/1224) đã bị nhà vợ lấn áp rồi cướp đoạt quyền hành, sau khi vua bị phát điên năm 1217. (1)
07 Tháng Mười Hai 20143:51 SA(Xem: 32040)
Việt Nam ngày nay đứng trước rất nhiều vấn nạn gần như không giải quyết được. Ngoài dối trá (đã nói đến ở bài trước), tham nhũng cũng là một trong những vấn nạn đó. Dĩ nhiên, tham nhũng chính là một phương diện của sự dối trá. Có tham nhũng là bởi vì có dối trá.
03 Tháng Mười Hai 20143:26 SA(Xem: 32628)
Đêm sũng nước đọng từng vệt lớn ẩm mờ mịt, trên cửa kiếng. Khi cô len mình được vào phòng qua khe cửa sổ rất hẹp, cô gần như ngạt thở. Anh khép hờ cánh cửa, không mở toang như mọi lần, có lẽ vì trời đã trở lạnh. Anh nằm đó, dưới ánh sáng hắt ra từ thân hình của cô, từng đường viền lóng lánh trên gờ cơ thể, như không thật.
01 Tháng Mười Hai 20145:39 CH(Xem: 32860)
Trận mưa đêm qua khiến hai mươi lăm người ở Thung Lũng Già Nua bị sét đánh. Chết tươi và đen như quỷ. Trong số đó, có con mụ Trung, người có thể xem là kẻ thù của gia đình họ. Bao nhiêu năm, nhưng hận thù vẫn ăn sâu vào máu của họ.
01 Tháng Mười Hai 20145:02 CH(Xem: 34888)
trên con thuyền nan thật nhẹ chẳng động tiếng buông mà se tím nỗi buồn em về vén sợi tà vương mái thề rét buốt
30 Tháng Mười Một 20144:10 CH(Xem: 34558)
LTS: Nhà văn Đỗ Hoàng Diệu trở lại với bạn đọc bằng tác phẩm “Hầm Mộ” sau một thời gian khá lâu từ tập truyện “Bóng Đè” được xuất bản tại Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh được gởi đến quí bạn đọc và văn hữu trích đoạn tác phẩm “Hầm Mộ” của Đỗ Hoàng Diệu. Tạp Chí Hợp Lưu
12 Tháng Mười Một 20144:11 SA(Xem: 34182)
Chiều cuối năm ở xứ tuyết lạnh buồn và dài thê thảm. Nắng lạnh nhưng gay gắt. Những mảnh tuyết như hàng vạn tấm gương phản chiếu ánh trời tàn. Nhà tù liên bang Lost River nằm đìu hiu, trơ trọi gần sát biên giới Canada.
12 Tháng Mười Một 20143:58 SA(Xem: 36837)
Họ đã dong cánh buồm và nói với sự hèn nhát rằng họ quá sợ hãi mà bỏ chạy một ngày kia biển sẽ cạn và con thuyền sẽ chẳng mãi ra khơi