Đ ồng hồ cũng dừng lại đối với những người phải bỏ nước
ra đi, sau khi ông Trần Mai Hạnh và bạn bè của ông vào Sài Gòn. Họ ra đi từng đợt:
đợt di tản, đợt thuyền nhân, đợt đoàn tụ gia đình, đợt H.Ọ Mỗi đợt ra đi mang theo
một loại quê hương, và trong hoài niệm, không ai muốn thay đổi hình ảnh thân
yêu ấy. Bạn bè, nhà cửa, phố xá, tên đường tên đất, cả đến ngôn ngữ trao đổi thường
ngày...giống như một cuốn phim đột ngột bị đứt, ngưng lại, thành tĩnh vật.
T hế kỷ chúng tôi trót buồn trong mắt Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư. {Bây giờ} Qua hai câu thơ đó Nguyên Sa
đã diễn tả tâm trạng của thế hệ ông, thế hệ của những người trai trẻ ở miền Nam
thời 1954-75, đã nuôi nhiều kỳ vọng cho tương lai đất nước, nhưng chẳng bao lâu
đầy tuyệt vọng trong một quê hương khói lửa.
LTS: Một năm rưỡi trước khi từ trần, tướng Trần Độ đã hoàn
thành một tập nhật ký mà ông đặt tên là Nhật Ký Rồng Rắn: bắt đầu từ cuối năm
2000, viết xong tháng 5 năm 2001. Nhật ký Rồng Rắn là một bút ký chính trị
trong đó, với tất cả tâm huyết, tác giả trình bày suy nghĩ của mình về các vấn
đề chính trị của đất nước. Tháng 6.2001, Trần Độ vào Sàigòn thăm con và nhờ
người đánh máy bản thảo. Ngày 10.6, ông đi lấy bản thảo, bản vi tính và sao
chụp thành 15 bản. Trên đường về nhà, ông bị tịch thu toàn bộ các bản thảo và
bản in chụp, xem là "tang chứng" của tội "viết và lưu hành tài
liệu xấu". Cho đến ngày từ trần 9.8.2002, tướng Trần Độ không được trả lại
nhật ký của mình. Trích đoạn dưới đây là một phần của nhật ký này. {theo tạp
chí Diễn Đàn}.
Đ ại
văn hào Gabriel Garcia Márquez, tác giả cuốn tiểu thuyết danh tiếng “One Hundred Years of Solitude” và là người đã đoạt giải Văn Chương Nobel năm 1982, đã qua đời ngày 17 tháng 4 vừa qua, hưởng thọ 87 tuổi.
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam
Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau
vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh
thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể
chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười
hàng đêm.
Đ ặng Mỹ Hạnh là một nữ nhiếp ảnh gia của những “Xứ
sở rừng mưa” như tựa một bút ký của cô. Nếu nhiếp ảnh là đam mê chính, văn
chương là đam mê thứ nhì mà cô tự định nghĩa: "Tiếp cận với nghệ thuật
bằng ngữ ảnh của cảm xúc và viết ra cõi lặng bên trong như một nhu cầu
thở." Một cõi lặng đôi khi ngấm ngầm dữ dội, như tùy bút "Những cơn
man dại của trái phá".
D ưới đây là bài “Nguyễn Hữu Hồng Minh - Nhà thơ hiện
nay như con sói trụi lông...” của "Văn Chương Việt" phỏng vấn nhà thơ Nguyễn Hữu Hồng Minh. Chúng
tôi xin phép được đăng lại để gởi đến quí bạn đọc của Hợp Lưu. Xin chân thành cảm
ơn “Văn Chương Việt”TCHL
Nhân viên mai táng đến thật đúng giờ khiến María Dos Prazerès, còn khoác áo choàng tắm và đầu gắn các kẹp tóc, chỉ kịp giắt một đoá hồng đỏ lên vành tai để không xuất hiện quá ít quyến rũ như bà đang ấn tượng về chính mình.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.