- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VUA

12 Tháng Năm 20163:10 SA(Xem: 28976)

    

DAU LENIN
Đầu tượtng của tượng Lenin sau khi bi giật sập ở Nga.-ành Internet




Đầu đã không còn. Đấy là khi Vua sờ soạng lên cổ, thấy trống không. Cần cổ vẫn lồi lên và cụt ngủn như khúc gỗ. Những hầu cận của Vua phần lớn đã bỏ mạng bởi cơn giận dữ vì mất đi cái đầu. Cái phẩy tay quyền phép đã hủy diệt mọi thứ quanh Vua. Ngài khổng lồ như trái núi, bàn tay bằng với năm dãy núi ghép lại. Tiếng của Vua không thể vọng ra. Không thể nghe, cũng không thể nhìn thấy gì cả. Trước mặt chỉ là khoảng đen vô tận. Đôi bàn tay từng xua đi bóng tối bao phủ ngàn năm nay quờ quạng trong bóng tối. “Tìm đầu cho ta…”- Vua muốn hét lớn để quân lính dưới trướng nghe thấy và phụng mệnh. Cũng chẳng thể viết ra cái chiếu chỉ đó được vì Vua không thấy đường. Cơn giận dữ không dứt mỗi khi sờ lên cái cổ cụt giờ đã liền thịt. Sấm sét giáng xuống và thiêu cháy những bộ hạ. Cung điện vàng ngự trên mười tầng trời sập từng mảnh. Máu quân lính nhuốm đỏ cung điện.

  “Cái đầu mất từ khi nào?” – Vua tự hỏi mình trong im lặng và tiếp tục im lặng.

    Vua không luống cuống, dễ vấp ngã như kẻ phàm mù lối. Vẫn thế đứng thẳng, bất khuất của đấng toàn năng, Vua đi quanh cung điện. Tiếng chân giẫm như núi lở, chẳng hụt lấy một nhịp. Quân lính chạy trốn.

 

    Vua đi xuống. Vẫn đi theo một hướng vô định. Vua có thân bất diệt, không món vũ khí nào có thể đâm thủng. Lũ quỷ từ lâu đã bị quét sạch, vậy chắc chắn việc mất đi cái đầu không phải tại chúng. Nhưng nếu một toán lính ô hợp từ lâu mang lòng phản trắc? Có thể lắm chứ nhưng chúng sẽ làm gì với cái đầu. Chúng không thể hủy nó đi vì chính chúng sẽ tan biến. Ý nghĩ về việc nhét cái đầu vào một cái rương hoặc bao bố xem chừng có lý hơn. Nhiều khả năng cái đầu đã rơi xuống cõi dưới. Phải rồi, dưới cung điện, dưới chín tầng mây là một thế giới khác. Chính nơi này Vua gieo mầm sự sống và ngày ngày theo dõi từ trên cao. Đấy vốn là vùng đất được bóng tối tôi luyện nhiều năm. Cái đầu dù rơi xuống đâu cũng là đại họa. Trước khi trở thành một phế tích cổ, cái đầu sẽ tàn phá mặt đất, xóa sổ mọi thứ trên đó bằng cú va chạm gây động đất.

 

    Vua đứng một lúc. Mấy ngón tay quờ quạng trên cần cổ và cơn phẫn nộ lại bùng lên như cơn hồng thủy. Đất đai vỡ tung, cây cối bị bốc hết rễ, hàng chục ngôi làng bị san bằng, chẳng ngọn núi nào đủ chắc để kìm chân Ngài.

 

    Con người gọi Vua và cầu cứu. Ngài không nghe thấy và tiếp tục san phẳng mọi thứ để tìm lại cái đầu. Mặt đất hoang tàn. Các vương quốc bị tuyệt diệt trong một dấu chân. Xác chết la liệt khắp nơi. Quân lính nhìn thấy những cái tay vùng vẫy hướng lên cổng trời. Mắt phàm không thấy được cung điện. Người của cung điện thấy hết, và nhìn lên cao hơn. Thảm cảnh khiến quân lính phải chắn hết cổng trời, hạ mặt trời xuống để dương gian mãi say sưa trong đêm tối.

    Người chạy, va vào nhau, va vào núi đá, rơi xuống đầm cá sấu, hoặc chôn thây dưới một rãnh hốc khổng lồ hình dấu chân. Sóng biển luôn cuộn trào. Sóng vỗ cao ngàn trượng. Mọi kiến trúc bị táp đổ sau một đợt sóng. Mỗi lần thủy triều rút đi, thứ đùn lên mặt cát chỉ là một đống đổ nát lổn nhổn gạch đá, cốt thép, thân cây gẫy, và những mảnh tử thi trương thối.

 

    Vua vẫn điên cuồng vì mất cái đầu. Một cái đầu khổng lồ lạc lối trong hàng ngàn cái đầu vô tội. Bóng tối dày như bức vách và thăm thẳm kéo dài thành cái giếng không đáy. Thứ màu tối đen đủi như ngọn đuốc mù dẫn đường Vua đi hết dãy mê cung này đến dãy mê cung nọ. Mọi con đường bị bịt kín bởi núi rừng, nhà cửa hoặc lãnh thổ đều bị san phẳng thành đống hoang tàn. Tưởng rằng đã đi rất xa, và sẽ nhanh chóng lần được manh mối về cái đầu thế nhưng Ngài chỉ luẩn quẩn một chỗ như con mèo mắc vào cuộn len. Bức màn bóng tối vốn chỉ đe dọa. Lúc này, màu tối như cái miệng cười khoét rộng hai mang tai và sâu hoắm như lỗ huyệt. Còn Ngài, lại tiếp tục dẫm đạp mọi thứ cản đường. Cái đầu quyền quý, vương miện của chín tầng trời như mặt trăng dưới hồ, hiện hữu nhưng chẳng thể sở hữu. Đôi tay Vua có thể tạo lửa và đốt cháy tất cả. Ánh lửa sẽ chiếu tới cung điện, nơi ngai vua bỏ trống. Vua không thấy gì ngoài sự tối thui trùng điệp như lãnh địa không mặt trời. Vua gầm lớn. Không tiếng vang. Vua im lặng và chậm chạp đi.

    Ngài ngồi xuống. Mặt đất lõm sâu thành hồ cạn.

 

    Quân lính tìm được đầu của Vua và rụt rè dâng lên. Cặp mắt bật mở. Vua có thể nhìn thấy, bắt đầu nghe và nói được. Quân lính đang quỳ dưới chân và miệng tung hô vạn tuế. Cái đầu Vua đang trên tay, giờ chỉ cần gắn lên cổ.

  “Sao ta vẫn không thấy gì?” – Vua nói.

 

    Vua dùng quyền năng để tạo ra một ngọn lửa. Ánh sáng tỏa rộng rồi tắt ngay đi. Quanh Ngài cảnh vật hoang tàn như vừa trải qua một trận động đất lớn nhất thế kỷ. Không có tiếng người, chỉ có xác người. Đâu đó trong màn đêm thăm thẳm vẫn vang lên tiếng cầu cứu. Lời khẩn cầu, và tiếng nguyền rủa một con quái vật không đầu.

    Bầy chó hoang nghe thấy tiếng vọng và thu người cho một cú vồ sát thủ. Tiếng người biến mất trong tiếng gầm gừ nhai xương rôm rốp.

  “Lại tối om.”- Vua nói.

  “Mọi thứ sáng lại ngay thôi ạ. Chỉ cần còn Vua.” – Quân lính nói vậy.

  “Ta có lỗi.”

  “Đức Ngài không có lỗi.”

  “Ta có lỗi.”

  “Vua không có lỗi.”

  “Tại sao…”

  “Vua.”

    Ngài im lặng. Vạn vật ngừng chuyển động trong cái im lặng chậm chạp.

    Đầu được tra lên cổ. Không vừa. Vua xoay để khớp. Vẫn không vừa. Vua phủi lớp đất bẩn dính trên cổ và gắn đầu lại. Vẫn không vừa. Đúng là đầu Vua, cổ Vua. Đâu phải cổ lớn hơn hoặc đầu to ra. Đầu khớp vào cổ nhưng không ăn vào nhau.

    Vua im lặng. Cái đầu vẫn trên tay. Cái cổ cụt trơ ra, phẳng lỳ.

    Thêm một lần gắn đầu, và không vừa. Quyền phép không giúp gì được.

    Quân lính vẫn quỳ dưới đất. Họ không thắc mắc gì và chỉ đợi lệnh bề trên.

  “Vua là ai?” – Ngài hỏi quân lính

  “Ngài là Vua.”- Quân lính nói.

  “Ta không phải Vua.”

  “Ngài là Vua.”

  “Ta không phải Vua.”

  “Ngài chính là Vua.”

  “Vua…”

  “Là ngài.”

  “Vua, ha, ha, Ngài Vua…”

    Tiếng cười chấn động cả đất trời. Sấm sét nổi đùng đùng. Biển cuộn trào sóng. Chợt vang lên một tiếng rất lớn. Nghe như tiếng xương vỡ, nghe như tiếng núi lở, cũng nghe như tiếng sụp lở của đất…Quân lính vẫn phủ phục dưới đất. Có vẻ vì quỳ quá lâu nên chân họ đã lún xuống và liền vào mặt đất. Họ không thấy gì ngoài một vật khổng lồ đi xuyên vào bóng tối. Họ thấy như bóng tối rách toác ra, và họ cũng thấy như bóng tối đóng khép lại như cổng thép nghìn cân.

    Lúc trời đất hé nhá nhem, quân lính thấy đầu Vua lăn lóc dưới đất. Một cái đầu vẫn to lớn với cặp mắt đóng chặt.

  “Vua…”

  “Ai là Vua?”

    Quân lính loay hoay. Ai cũng đã rút chân đứng thẳng nhưng đều đi lòng vòng. Chân họ bước loạng choạng, ngoặt bên này, rẽ bên kia, có lúc lại xoay mòng mòng như bị bị gió cuốn. Không còn Vua. Họ đi tìm Vua. Họ được phép bay. Họ đi tìm cái phất tay bảo rằng bay đi. Và rồi, họ quỳ gục sát đất, thấp hơn cả cái đầu khổng lồ. Tất cả cùng khiêng cái đầu lên cung điện. Quân lính đặt đầu vào ghế ngai bỏ trống.

    Tiếng tung hô vạn tuế. Mặt trời được kéo lên.

    Ngày hôm sau, một trang sử mới…

      

   

TRU SA

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 75743)
T a đuổi bắt ước mơ cùng chân thật Đời không vui tiếc mãi một nụ cười Mùa xuân ơi em hiền như nắng mới Chạy loanh quanh cũng chỉ một vòng tròn.
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 76433)
C hẳng thể nào thay đổi được Dù nhiều lần anh tự dối Bằng những câu thơ đêm anh viết vội Ôi chao, xuân thênh thang như cánh quỳnh hoa Sao đêm lại buồn như thế...
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 56449)
Con đường thơ của Nguyễn Lãm Thắng có nhiều bước chuyển. Sau “Điệp ngữ tình”, “Giấc mơ buổi sáng” (333 bài thơ thiếu nhi), anh thử nghiệm, gieo hạt giống thơ của mình vào thế trận khác: thế trận đời. Thế trận này đã đánh dấu tiếng nói riêng cho “họng đêm” [ *] trong hành trình sáng - tạo - thi ca của anh. Anh gần như đoạn tuyệt hẳn cái nhìn trong trẻo của “Điệp ngữ tình”, cái hồn nhiên thơ trẻ của “Giấc mơ buổi sáng” để ném vào “họng đêm” cái nhìn từ góc độ người mù và “có thể nói nhiều về điều không thể nói”.
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 65914)
Đ àn chim với những con Rose breasted màu nâu nhạt, ngực đỏ;con Western King with fledgling cũng màu nâu nhưng cái cái ngực vàng hườm; con Red headed woodpecker mình gọi là chim gõ kiến có cái đầu màu đỏ, con Indigo Bunting tròn như con sáo quê nhà, nhưng lại xanh biếc như da trời. Tất cả bọn chúng, mỗi buổi sáng, theo nhau về ríu rít trong vườn nhà tôi...
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 54424)
N guyễn Phi Khanh sinh năm 1355 và mất năm 1428[1] (có thuyết nói ông sinh năm 1336, mất năm 1408[2]), quê ở xã Nhị Khê, huyện Thường Tín, Hà Tây (có thuyết nói ông còn có quê thứ hai ở Chi Ngại, Chí Linh, Hải Dương). Ông tên thật là Nguyễn Ứng Long, sinh trưởng trong một gia đình có truyền thống võ tướng. Nhưng ông lại là người say mê văn chương...
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 63562)
Tôi chìm vào một giấc mơ, giấc mơ có những sợi dây bé xíu đan vào nhau thành những mắt lưới. Tôi đi tìm một thế giới, nỗi đau oán thù bị xóa bỏ, chỉ còn tôi với thế giới ấy.
08 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 60285)
B ài này được viết theo lời yêu cầu của một số người trẻ trong đó nhiều người là sinh viên đại học nhằm bổ khuyết cho sự hiểu biết của anh chị em này nói riêng và giới trẻ Việt Nam nói chung về vị vua cuối cùng của Nhà Nguyễn nhân dịp 100 năm năm sinh của ông cũng như về một giai đoạn lịch sử có quá nhiều góc tối hay góc khuất, luôn cả oan khuất và cũng nhân dịp đầu Xuân Quý Tỵ 2013 ...
06 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 70406)
Bây giờ đã bước sang một ngày khác một ngày như và không như mọi ngày không còn nợ nần nào để tính sổ không còn niềm vui nào để cho đi hay giữ lại nỗi buồn...
11 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 93679)
Cuộc Họp Báo Nhân Ngày Quốc Tế Nhân Quyền - 10/12/2012
10 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 91124)
S au hơn ba mươi năm kết thúc chiến tranh, những đề tài về chiến tranh dường như cũng biến mất trên văn đàn chính thống Việt Nam. Chúng đã đầu thai kiếp khác hoặc tìm cách trốn ra nước ngoài. Ngồi hong váy ướt, tập truyện mới nhất của Võ Thị Hảo hội đủ hai yếu tố: đầu thai kiếp khác mà vẫn phải chạy ra nước ngoài, tháng 7 năm 2012, tủ sách Thi Văn Hồng Lĩnh của Bùi Xuân Quang ở Paris, xuất bản.