Về Mùa biển động... V ới đôi mắt tinh
tường, cái nhìn thàng hậu (nhân bản) Nguyễn Mộng Giác đã xây dựng lại cuộc đời
của nhiều gia đình, nhiều nhân vật trong thế hệ những người đã sống hoặc lớn
lên ở trong Nam, thời kỳ chia đôi đất nước... Là nhân chứng có con mắt bao quát và sâu xa, ông nhìn và viết
lại xã hội miền Nam trước 1975, thuật lại biến cố Phật Giáo những năm 60, biến
cố Mậu Thân thập niên 70, biến cố 30 tháng tư 1975, thuật lại cuộc di tản,
thuật lại cuộc đời tha hương trên đất Mỹ.. .
Hồn tôi ngây ngây như người nhọc
nhằn leo núi, lúc lên tới đỉnh chỉ thấy những khối đá tảng xù xì rêu phong, và
nhìn trở xuống là một vực thẳm đầy mây". ( Tha hương ,
Văn Nghệ xuất bản 1989, trang 1849). Đó là hình ảnh nhà văn Nguyễn Mộng Giác
với Mùa biển động.
M ùa biển động tập 5, Tha hương là tập cuối, dày
nhất, hơn 600 trang, quan trọng nhất và được độc giả mong đợi, để biết số phận
nhân vật sẽ ra sao, qua cuộc «đổi đời» tháng 4-1975.
H ồi xưa, mẹ tôi thường theo mùa mà gọi những người đàn bà bán hàng rong vào nhà để mua hàng của họ. Mùa sen, mẹ tôi mua sen để lấy nhụy ướp trà,
mùa cà cuống, mùa cốm, mùa sắn dây…
T ôi có thể kể một câu chuyện giống như diễn tiến tự nhiên
của cuộc sống. Tất nhiên điều đó không có hại gì cho sự nghiệp văn chương của
tôi. Trừ phi tôi muốn dây dưa bằng những thứ ì xèo người ta gọi là vạ miệng.
Con chữ giết người. Sự sứt mẻ tinh thần đem đến những mớ bòng bòng rắc rối. Và
họa vô đơn chí sẽ có một vài kẻ bắt vạ không lương thiện. Họ làm tổn thương tâm
hồn nhà văn của tôi.
T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng
Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện.
Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho
báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu
trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ
phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,…
Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.
Một
phóng sự ngắn về nhà văn Nguyễn Mộng Giác, người vừa ra đi trong sự tiếc thương
của bằng hữu. Mời quý vị theo dõi trong phóng sự sau đây (video 3 phút).
T ừ xưa tới nay chúng ta cứ
nghĩ rằng sở dĩ con người biết đọc là vì i biết nói, nghĩa là biết tạo ra ngôn
từ và phát biểu - còn thú vật vốn không biết nói thì làm sao biết đọc cho được.
Thế mà các nhà nghiên cứu phòng thí nghiệm khoa tâm lí và khả năng nhận thức gọi
là laboratoire de la psychologie cognitive thuộc trung tâm nói trên, chỉ sau một
tháng rưỡi trời khảo sát, đà có thể phủ định điều mà chúng ta hằng tin chắc, khẳng
định ngược lại rằng loài vượn babouin tuy không biết nói nhưng biết đọc hẳn hòi.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.