Một hôm, là…
Một hôm xé lớp ngọc ngà
Cất mơ mộng ở thiệt xa ngã đời
Đắp thân nắng úa mây rời
Bới cao mái tóc thường rơi giữa chiều
Một hôm chạy trốn thương yêu
Cất nhung nhớ ở thiệt nhiều đắng cay
Vá đêm bằng những cơn say
Giữa đồng nước mắt những ngày sắt son
Một hôm tháo mảnh eo thon
Cất son phấn ở thiệt tròn cái trăng
Thử đeo ngang gánh nhọc nhằn
Chờ tái sinh một trong ngần chính ta
Một hôm cố giọng ơi à
Cất sân si ở thiệt là rất đêm
Giã cho tim cứng môi mềm
Nâng niu cơn ngủ còn êm lúc này
Một hôm rồi cũng buông tay
Cất bao nhiêu ở thiệt đầy con sông
Chỉ những mùa xuân Lạnh
Chỉ mùa xuân này thôi
Là hết
Những mùa xuân
Lạnh
Sẽ sống cho mình
Cho kẻ yêu ta
Đã qua bao mùa cánh mỏng
Đủ đầy
Hương vị
Thôi làm gai
Cheo leo
Tủi phận
Hoài nghi
Mắt sẽ học
Rơi
Giọt buồn đúng nghĩa
Môi sẽ học
Nói
Tiếng lòng
Làm đàn bà
Yếu đuối…
Đã...
Anh và em đổ nát rồi
Đống hoang tàn đã thành mồi lửa, buông
Đã đòi nhau hết chuyện buồn
Đã thôi lấn cấn giữa muôn chuyện đời
Dù nắng mọc dưới mưa rơi
Thì ta cũng đã rối bời cuộc xuân
Anh và em hãy đơn thuần
Như hôm qua đã đơn thuần biết nhau
Màu Đời ngang mắt
Con kiến khoả thân
Gặm mẩu trăng tàn
Vụn rơi lên tóc
Ngọt mùi ve ru
Bờ kênh hờn không ngủ
Chờ giọt nước nảy mầm
Đêm xoay mình ôm nhớ
Đôi mắt màu mau quên
Lựa từng cơn tóc rụng
Cong như nẻo đường dài
Buộc môi vào gai góc
Bỏ rơi tiếng thở cùn
Thổi tay qua ngang mắt
Ta vẫn còn thấy ta
Trong một ngày còn sống
Đang cất tiếng khóc oà
Chỉ là sương mù trong mắt
Trưa Đà Lạt rớt xuống sáng Sài Gòn
Cổ treo khăn
Tay nắm chặt
Chân đều bước
Tưởng như chẳng thể xa
Nếu đông hoài như thế
Và lạnh hoài như thế
Kẽ tay sẽ cóng nếu hở một đường
Trưa Đà Lạt rớt xuống sáng Sài Gòn
Dã quỳ không có
Bất tử chẳng còn trông tan chợ
Chỉ sương mù
Trong mắt
Chỉ câu tình
Trong môi
Chỉ nụ cười
Trong gió
Chỉ là
Một giấc mơ
Khi ngày mai
Hết lạnh
...
Trưa Đà Lạt rớt xuống sáng Sài Gòn
Hai ly cà phê
Bỏ muối
Ngọt lừ !
LỜI ĐỒN.
Anh hái một cụm mây. Gắn lên váy em. Váy em màu trắng, mây cũng màu trắng. Nên chả ai thấy được, mỗi bước em đi hạnh phúc đong đưa đong đưa trên mông. Họ chỉ thấy em vừa đi vừa cười, té cũng cười mà khóc cũng... cười.
Hôm qua trời âm u. Áng mây chuyển màu chực khóc. Em cũng muốn khóc. Vì không biết làm thế nào giữ được hạnh phúc sắp rơi. Người ta nhìn thấy, trên váy trắng là những đốm xám. Trên khuôn mặt là những đốm xám. Xung quanh em là những đốm xám. Họ cười mai mỉa đi qua.
Hôm nay mưa. Anh tan vào mây. Mây tan trên váy trắng. Váy trắng tan vào da thịt em. Em tan vào nỗi nhớ. Nỗi nhớ tan vào nước mắt. Nước mắt tan vào mưa. Mưa tan vào người ta…
Du Uyên.
- Từ khóa :
- DU UYÊN