- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ NHƯ QUỲNH de PRELLE

28 Tháng Mười Hai 20152:57 CH(Xem: 28097)



Chan Dung Nhu Quynh-bw

Như Quỳnh de Prelle





LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Như Quỳnh de Prelle, hiện đang sống tại Brussels, vương quốc Bỉ. Đã từng là nhà sản xuất phim độc lập và hoạt động trong lĩnh vực truyền thông PR, viết báo về phim ảnh, văn hoá nghệ thuật và giải trí tại Việt Nam.

Học bổng của Quỹ Ford tại Việt Nam về Biên kịch và sản xuất phim Khoá 4, Dự án điện ảnh. Tác giả của bài thơ Nỗi buồn trên cây, chuyển thể thành kịch bản phim 30 phút, đạo diễn Hoàng Trần Minh Đức đồng thời là nhà sản xuất phim Nỗi buồn trên cây, phim được lựa chọn trình chiếu tại Liên hoan phim Cannes 2014 với tên TÔI 30.

Mời quí bạn đọc và văn hữu cùng đi vào thế giới thơ của Như Quỳnh de Prelle.

 

TCHL

 

 

SÂN BĂNG CUỐI NĂM

 

trên sân băng

những đôi giày mỏng sắc như dao

màu trắng lạnh

những bóng hồng lướt nhanh như gió

những chàng trai hồng hào da mịn

người đàn bà châu á tóc đen

ngã xuống

đứng lên

trong tiếng cười vui

 

lạnh như băng

ướt như băng

và ấm như những đôi bàn tay

người đàn bà như một đứa trẻ

tập chơi thành người lớn

bên cạnh những đứa trẻ đã trưởng thành

 

mùa đông chưa về

băng đang tan ra

...

 

 

NGÀY ĐẦU TIÊN CỦA MÙA ĐÔNG

 

tôi nhìn thấy những đôi mắt của đàn chim bay ngang qua

nhìn thấy những ánh đèn qua ô cửa sổ kính trắng trong bóng tối

sự lặng im của những hàng cây

ngày đầu tiên của mùa đông năm nay

 

tuyết vẫn chưa rơi

có phải điềm không vui

cho thế giới loài người

khí hậu biến đổi

như những bất thường của con người

một ngày càng khó kiểm soát

 

sự vô thức

có ý thức

như nhau

sự cô đơn

ồn ào giống nhau

 

ngày đầu tiên của mùa đông năm nay

buổi sáng mà trời vẫn tối đen

tuyết vẫn chưa rơi

loài người vẫn trôi qua những tháng ngày

buồn đau nghèo đói

chiến tranh

khủng bố

những cái chết bất thần

những nhà tù không ngừng mở rộng

con ruồi trở thành huyền thoại

hoa hậu là những cuộc đua tranh không chỉ sắc đẹp

 

ngày đầu tiên của mùa đông

như bao ngày khác

con trai tôi ngủ dậy

gọi Mẹ ơi

chạy ra bên cửa sổ

thì thầm bên bông hoa nhỏ

chào mùa đông nhé

Giáng sinh đến rồi

thật nhiều quà tặng

Năm mới đến rồi

sinh nhật 3 tuổi

 

như bao ngày khác

và tôi nhớ

năm nay, tuyết không rơi vào mùa đông này

 

 

 

 

 

 

Những buổi sáng của mùa đông

có khi u ám buồn

có khi như những ngày bầu trời lên vệt nắng

màu xanh cô ban nhẹ và màu hồng rực lửa

sự hy vọng nhiều hơn

trong những lần thoát xác

trở về

 

Những buổi sáng mùa đông

nghe tiếng chuông nhà thờ

giáo đường vắng những ngày thường

lại xếp hàng nối nhau vào ngày chúa nhật

lòng tin còn xếp lại

trên những đôi mắt nguyện cầu

trên đôi chân quỳ gối trước lòng mẹ

 

Những buổi sáng mùa đông

nhìn thấy một màu ý thức buồn

rạn nứt trong thẳm sâu

làm sao hàn gắn

làm sao khỏi hết đau

làm sao bình yên

trên cõi con người

 

Những buổi sáng mùa đông

trở về thực tại

trong căn bếp nhỏ

bên cạnh đôi bàn tay xinh

của trẻ thơ

tôi ngồi xuống

viết một bài thơ

về nỗi buồn không hết

trên những thân cây già ngoài kia

dù nắng có lên

trăng rất đẹp

tôi vẫn cứ viết bài thơ ấy

dài hết cuộc đời mình

trong cả lúc hoan ca

vui sướng

tôi vẫn nhìn thấy nó

sự âm ỉ tan ra

trong tĩnh lặng

có lúc ồn ào

xôn xao

 

Bài thơ vẫn chưa hết

mà tôi lại đứng lên

để tiếp tục những ngày mùa đông khác

và chờ xuân sang

trong những vườn hoa bên ngoài cửa sổ

trên những con đường

mùa đông cho tôi chút hy vọng

để hoa nhài sẽ nở vào tháng 3

để uống trà thật thơm

cho một nỗi nhớ

tuổi thơ

ở một nơi xa xa lắm

 

Như Quỳnh de Prelle

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 82182)
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.
24 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 88069)
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào 11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
23 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 84642)
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117607)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 107908)
H ọ đã lặn ở một chiều sâu nhất mà họ có thể làm được. Họ không nói gì được với nhau. Người cha bao giờ cũng bám sát cạnh con, cái khoảng cách giữa hai người trước sau chỉ dài bằng đúng một chiều dài của người cha. Ông vừa lặn vừa nghĩ, một là cả hai cha con cùng thoát, hai là một mình nó thoát. Nhất định không phải chỉ một mình ta. Nó còn trẻ, nó cần sống hơn mình.
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 108608)
d ấu vết bàn chân trên lối đi không màu nhiều nỗi buồn trong anh đã nhập viện không có chỗ nằm sao nỗi buồn không chết ngay trên đường nhập viện mà đòi theo cái chết khốn nạn đời anh
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 112397)
B iển tràn vào thành phố dải Phù Tang mặn chát lệ mùa khô ... Họ đã chết nhưng những nhành hoa Anh Đào vẫn thăng hoa nỗi khốn khó trước ngọn Phú Sĩ
20 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 100087)
T ôi trở về ngôi nhà của gia đình sau hơn hai mươi năm xa cách. Ngôi nhà chừng như không thay đổi mấy ở mặt tiền. Vẫn ba gian tường quét vôi trắng, điểm một vài khung cửa khép hờ, một chái bếp ở hiên sau và mảnh sân con vuông vức nơi lối ra vào. Dấu tích của thời gian chỉ ẩn hiện lờ mờ từng đốm ố trên vách tường cũ, đã ngả màu cháo lòng và loang lổ đây đó như những vệt mụt nhọt thâm sâu...
19 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 90308)
. . Với tôi, thơ không rao truyền một ngôn ngữ nào to tát: thơ chỉ là tâm sự, là “một chút riêng tư”trao gởi người thân, bạn bè, những kẻ đồng hành biết, và sẽ quen.” . . .
17 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 72414)
C húng tôi tiếp đón những người khách đầu tiên của chương trình 500 lịch sử phỏng vấn, với niềm hân hoan xen lẫn xúc động. Tưởng rằng sẽ rất bỡ ngỡ và khó khăn khi phỏng vấn một người lạ về những gì rất riêng tư, thế nhưng mọi việc đã trôi qua thật êm đềm, nỗi thương đau cũng như niềm hạnh phúc của từng người đã được chia sớt trong ân cần và thương cảm.