- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BỐN BÀI THƠ KHÓC PHÙNG NGUYỄN

23 Tháng Mười Một 201512:50 CH(Xem: 29893)
PHUNG NGUYEN 2015
Nhà văn Phùng Nguyễn (1950-2015)


 

1. PHÙNG NGUYỄN, CON ĐƯỜNG

 

Ở cuối con đường đau khổ

Sẽ có một cánh cửa

Bạn đứng chờ ta

Một trong hai cánh cửa

 

Giữa lằn ranh đời sống này, đời sống kia

Mọi chuyện qua mau

Không ai đứng lâu

Chờ người khác tới

 

Mọi chuyện không dễ dàng, cũng chẳng khó khăn

Mọi chuyện không vui, nhưng không buồn

Một trái tim đập hẫng một nhịp

Thế thôi, một nhịp nữa, ở giữa hai nhịp đập, im lặng hoàn toàn

Như khi bạn đứng cuối hành lang, sâu hút, đen

Một người chạm tay lên vai

 

Mọi chuyện không dễ dàng

Nhưng khi bạn bước qua, cánh cửa sẽ mở ra

Và sập lại ngay, tích tắc

Hành lý bạn được gởi xong

 

Bạn lên một toa tàu

Giữa tiếng động ồn ào, cầm tấm vé

Trên tay, đập như cánh bướm

Bạn chăm chú tìm số ghế, không ngẩng đầu lên

Tìm mãi

Không thấy bên kia đường, bên kia sân ga, cuối đường hầm

Những người đưa tiễn bạn vẫy khăn

 

Một người trong số ấy sẽ ra về

Đèn lên, đêm mênh mông

Đó chính là người bạn đi tìm, suốt đời, ngày nọ ngày kia, vòng vèo bất tuyệt

Trong tay cầm tấm vé khác

Dành cho bạn, đã bấm lỗ xong, hình trăng khuyết

 

2. CÁI CHẾT ĐẾN KHÔNG ĐÚNG LÚC

 

Cái chết đến không đúng lúc

Như khi mở một con trai

Viên ngọc chưa thành

 

Bạn đóng sập lại

Thả xuống nước, sâu trăm mét

Mong mọi chuyện tiếp tục

 

Nhưng thời gian là cái chết

Được giữ kín trong ngọc trai

Có thể đông cứng lại

 

Thế mà bạn mở ra rồi

Thời gian sẽ làm bạn khóc

Vì sức nặng của hàng ngàn hàng vạn tấn nước

 

3. HÃY NHÌN THẬT LÂU

 

Hãy nhìn thật lâu

Những hàng chữ này

Từ giữa những hàng chữ

Tôi đang nhìn thấy bạn

 

Như khi đi trên đường

Bạn dán mặt vào tấm gương

Ngắm áo quần, trang sức

Những mannequin đưa mắt nhìn trở lại

Tay buông thõng xuống

 

Ước một lần được yêu

 

Nhưng chúng im lặng quá lâu

Làm bạn sợ hãi

Đừng bỏ đi

Đó là cái nhìn sau cùng trước cuộc chia ly

 

Đừng thở mạnh

Một lớp sương mù khi trời giá lạnh

Sẽ vĩnh hằng ngăn cách chúng ta

 

4. TIẾNG ĐỘNG CỦA MÙA HÈ

 

Ba ngày sau khi anh mất

Tôi tìm được chiếc vỏ sò trong vườn

Nửa trắng nửa vàng

Anh đã cầm lên, buông xuống, cầm lên lại

Sóng biển đánh rơi khi bơi về phương Nam

 

Trong buổi chiều chúng ta tranh cãi

Và uống bia hăng hái ngoài trời

 

Lấp loáng như mặt trời nhỏ

Khi chúng ta đi qua bờ biển

Tôi cầm nó suốt buổi chiều

Nhét trong túi rồi lấy ra coi

Đôi khi nó bay như một chiếc lông chim

 

Tôi đứng thật lâu bên cửa sổ

Cúi gập người, cầm chặt trong tay

Sợ nó rơi xuống, vì chúng ta từng rơi xuống

Khi một người đi đường nhìn lên ngạc nhiên

Tôi nhìn lại đăm đăm, không nói gì

Khiến hắn ta tiu nghỉu bỏ đi

 

Tôi bước trong vườn, cầm cho ấm rồi buông ra

Như khi bạn, có lỗi, hôn một người đàn bà, ôm chặt

Khiến cô ta nghẹt thở

 

Nhưng chưa tha thứ. Mỗi khi tôi cầm nó lên, một nửa sáng như gương

Nhìn thấy khuôn mặt anh trong ấy

Hơi bị cong, nhưng nụ cười vẫn còn nhìn thấy

 

Khi anh mang chiếc vỏ sò đi qua khu vườn buổi chiều

Mọi cánh cửa bừng sáng

Càng đóng chặt càng bừng sáng

Như tấm gương phản hồi hạnh phúc

 

Khi anh phà hơi ấm vào nó

Và đặt lên môi

Anh bảo nghe như một tiếng chuông

 

Bây giờ anh đã đi xa

Tiếng chuông vẫn còn vọng lại

Ngân u u u u u u u u u u u u u

Như một người đứng trong chuông

 

Trước giờ chú tiểu tới

Gióng hồi chuông sớm mai

 

Nguyễn Đức Tùng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 118496)
E m đánh cắp của anh giấc ngủ đêm không cà phê đêm tự tử ly rượu muốn say sao không say mai xa, còn đó mùi hương cũ
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96874)
Ô ng nội tôi là người cuối cùng trong dòng họ còn biết chữ nho. Ông có chín người con, 2 trai 7 gái. Ba tôi là con trai trưởng. Cái thời của ông còn nặng nề “trọng nam khinh nữ”. Trước khi mất, ông ngã bịnh một thời gian. Biết mình không sống được lâu, ông cho gọi tất cả những người con từ khắp nơi trở về...
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 112066)
n hững khẩu súng thần công chĩa vào nhau từ hai phía chúng đang nhìn nhau hay đang nhắc về quá khứ của những xác chết đạp lên nhau? chúng đang ôn lại Hương giang cố sự hay đang gục mặt tưởng niệm quyền uy?
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 113393)
LTS: L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Song Ninh là bút hiệu của người thơ đang sống và làm việc tại Sài gòn. Chúng tôi hân hạnh gởi những dòng thơ lạ và lấp lánh như nắng mùa hè của Song Ninh đến với quí độc giả và văn hữu. TCHL
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96525)
... T ừ phòng tắm bước ra, nàng ngây người nhìn tôi phì phèo điếu thuốc lá, buồn cười thật anh nhỉ, lúc trên ôtô em cứ buồn ngủ rũ ra, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi thuê nhà, đến đây lại tỉnh như sáo? Tôi lặng lẽ đốt thuốc. Mỉm cười nhưng không bắt chuyện.
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96161)
M áy bay hạ cánh ở phi trường Liên Khương, trời Đà Lạt mát lạnh với buổi sáng sớm còn mờ hơi sương. Người đàn ông ngồi bên cạnh trên máy bay hẹn tôi sẽ lấy vé. Rồi anh biến mất trong dòng người. Tôi điện thoại cho Hà đến đón, xe honda 100 phân khối Hà phóng như bay trên con đường lộng gió, hai bên đồi thông bạt ngàn, hoa dã quỳ vàng rực rỡ.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 118080)
L ẩn quẩn từ một buổi chiều nơi ranh giới của giọt nước nào rất mỏng cơn mưa hối hả sau ngày oi nồng đầu hạ cố làm dịu những cồn cào nơi ngực về một hoang tưởng không tên phập phồng thở
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 79401)
H ải quân Hoàng gia Nhật dạy cho tôi một nghề nghiệp duy nhất: Phi công khu trục. Hủy diệt những kẻ thù của tổ quốc, bay và bắn. Tôi đã sống như vậy suốt 5 năm, trên những vùng trời Trung Hoa và Thái Bình dương. Tôi không biết đến đời sống nào khác ngoài đời sống của người lính.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 69458)
N hư mọi người đều biết, Victor Hugo (1802-1885) vừa là nhà thơ trữ tình và châm biếm vừa là kịch tác gia cách tân vừa là nhà văn xã hội Pháp thế kỉ XIX rất ư năng động và sung sức, có nhiều tác phẩm đủ ba thể loại đó để đời. Chẳng hạn, chỉ cần nhắc tới cuốn truyện đầm đià nước mắt Les Misérables (Những kẻ khốn nạn – 1862) (1) là ít ai quên, đặc biệt ở Việt nam...
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95539)
Đ êm úp mặt vào vách, tôi nhớ đến người con gái trên chiếc thuyền nan. Dưới ánh trăng thân thể nàng trắng ngần như tượng sứ. Trong giấc ngủ chập chờn, đôi tay nàng vẫn đều đều khỏa nước, khỏa lấp cả sự day dứt trong tôi. Tôi thấy cả nàng và tôi đều đứng ngoài trò chơi ấy, nàng ngồi bên tôi ngắm những cụm cỏ xanh um buồn bã...