- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

DI CHỨNG (Phần 3)

11 Tháng Mười 20154:38 CH(Xem: 28090)

ND 9
Tranh Nghiêu Đề

 

 

Vũ và ông Hội ngồi trên chiếc ghế trước cửa phòng cấp cứu mà như ngồi trên đống lửa. Thời gian lê qua như muốn giễu cợt sự khắc khoải chờ đợi của hai cha con. Năm phút. Mười Phút. Ba mươi phút.

Vị bác sỹ bước ra. Vũ và ông Hội lao ngay lại hỏi dồn:

-Vợ tôi bị gì vậy?

-Con dâu tôi, thế nào rồi thưa bác sỹ?

Vị bác sỹ mỉm cười:

-Bác và anh cứ bình tĩnh, cô ấy không sao cả. Xin chúc mừng gia đình, cô ấy đã có tin vui.

Niềm hạnh phúc vỡ òa trong lòng ông Hội. Cuối cùng ông cũng đi đến cái đích mà ông miệt mài chạy đua suốt gần hai mươi năm qua. Ông tin đứa con mà Phương sắp sinh sẽ là một đứa con trai. Vũ gượng cười tươi mà trái tim như tan ra từng mảnh vụn. Làm sao chàng có thể vui sướng cho được, đứa con kia dù có thể là vị cứu tinh cho dòng họ Trịnh, nhưng nó không phải là con chàng. Đó là đứa con của vợ chàng với bố đẻ của chàng. Trên thế gian này có nỗi đớn đau nào khủng khiếp hơn nỗi đau của chàng chăng?

Mùa thu sắp cạn. Những hàng cây trên phố phơi dần những cánh tay trơ xương.

Cuộc sống trong gia đình ông Hội vẫn diễn ra như một vở kịch mà ở đó những người diễn viên luôn phải oằn mình thể hiện vai diễn trái ngược với nội dung kịch bản. Nhiều lúc Phương tự hỏi, thật ra những con người này họ đã và đang nghĩ suy gì trong tâm não? Chắc chắn cả bà Nghĩa và Vũ đều đã biết đứa con trong bụng nàng là của ai thế nhưng họ lại không hề tỏ thái độ khinh ghét hay ghê tởm nàng. Những ngày này Vũ không còn sống vật vờ như một cái xác không hồn như thời gian mới cưới, thay vào đó hắn cười nói vui vẻ như một người đàn ông đang chìm đắm trong niềm hân hoan sắp làm bố. Hắn không còn vắng nhà thường xuyên. Hắn ở nhà nhiều hơn. Bà Nghĩa cũng không còn dáng vẻ ủ rũ như một cái bóng cút côi giữa trần thế. Trong đôi mắt bà gần đây đã phảng phất những nét thanh thản. Ông Hội đóng rất đạt vai của một ông bố chồng. Mỗi sáng mai, mỗi bữa cơm hay mỗi đêm ông đều hỏi han sức khỏe của nàng, và tất nhiên ông không thể không hỏi những biểu hiện của cái bào thai trong bụng Phương. Đứa cháu và cũng là đứa con “cứu tinh” của ông. Ánh sáng của dòng họ Trịnh.

Bà Nghĩa ngồi lặng lẽ bên thềm. Vầng trăng mười sáu đổ ánh vàng xuống mảnh sân gạch. Gió cuối thu hiu hắt. Cái lạnh se se tràn ngập không gian. Tâm trí bà trôi dần về những hồi ức xa xôi.

Bà nhớ về giấc mơ con thú không chân, tiếng người đàn bà nói chuyện với ông Hội đêm năm ấy trong nhà tắm, bóng người đàn bà thỉnh thoảng bà vẫn thấy thấp thoáng ảo mờ trong khoảng sân nhà bà. Tất cả những điều đó vẫn còn là ẩn số đối với bà. Bao nhiêu năm qua ông Hội vẫn không tiết lộ bất cứ chuyện gì với bà. Ông chỉ cho bà biết dòng họ ông có một di chứng truyền kiếp,thế hệ nào cũng có một người đàn ông vô sinh, còn nguyên cớ vì đâu và ẩn chứa sau đó là gì thì ông hoàn toàn giấu diếm.

Với ông Hội bà là một người nô tỳ đúng nghĩa hơn là một người vợ. Bao năm làm vợ chồng, ông nói sao bà nghe vậy. Ông không kể bà cũng chẳng dám mở lời truy hỏi. Sự phục tùng đã trở thành nguyên lý sống của bà.Vũ cưới Phương về để làm người đàn bà phục vụ cho cuộc “thử nghiệm duy trì giống nòi” của ông Hội, bà biết, nhưng bà không dám ý kiến gì. Thậm chí bà còn góp phần thuyết phục Vũ chấp nhận làm chuyện tày trời đó. Tội bà nặng lắm, có lẽ sau này bà chết đi sẽ phải chịu cảnh đày đọa xuống mười chín tầng địa ngục, lũ đầu trâu mặt ngựa sẽ lôi bà ra mà hành hình, dùi xẻo. Bà luôn tin vào sự quả báo. Ông trời vốn dĩ công bằng lắm. Nhưng phận làm người vợ, người con dâu của dòng họ Trịnh bà bắt buộc phải làm những điều trái đạo lý con người.

Hai tuần nay, với Phương là chuỗi ngày nghẹn đặc những suy nghĩ rối rắm. Nàng đã mang bầu. Tuy nó là sản phẩm của một cuộc trao đổi nhục cảm trái đạo lý luân thường nhưng dù sao nó cũng là một sinh linh. Nó không có tội, tất cả tội lỗi là do những kẻ đã và đang sống trong sự tù hãm của vòng kim cô truyền thống. Và nàng, người đàn bà đã không thể chiến thắng ham muốn tầm thường của mình. Chính nàng đã buông mình trôi theo dòng xoáy luẩn quẩn của gia đình Vũ.

Dù có gì xảy ra nàng cũng sẽ quyết gìn giữ cho tới ngày đứa bé chào đời, rồi nàng sẽ ra đi, vĩnh viễn từ bỏ nơi tăm tối rùng rợn này.

Gần nửa năm nay Phương chưa về thăm nhà, ngày mốt nàng sẽ về. Nàng muốn trở về căn nhà êm đềm nơi miền quê thanh bình để tìm lại những cảm xúc bình phàm đã ngủ quên giữa cõi sống sặc mùi “ sàn diễn” nơi thành thị.

Mới sáng sớm bà Nghĩa đã dậy chuẩn bị bữa ăn, hôm nay con dâu bà về thăm mẹ đẻ. Tuy vợ chồng bà đã nói Vũ đưa Phương về nhưng cô kiên quyết từ chối, cô muốn về một mình. Vũ cũng chẳng biết làm gì hơn, bởi lẽ trong tâm khảm chàng cũng rất ngại phải đối diện với bố mẹ vợ dù có lẽ ông bà không hề biết những chuyện xảy ra ở nhà chàng.

Vũ gọi taxi chở Phương ra ga. Xe đi rồi, ông Hội và bà Nghĩa đã trở vào nhà, Vũ còn đứng nơi cổng nhìn theo. Gía rét mùa đông như những lằn roi quất ngang thân thể con phố nhỏ. Buổi sáng mờ sương, không gian khăm khẳm buồn. Hai hàng lệ tràn lên khóe mi Vũ, chảy dài xuống gò má. Chàng yêu Phương, một thứ tình yêu không thể nói ra lời. Nó âm ỉ cháy trong đáy tim chằng chịt vết thương của chàng, gã đàn ông không ra đàn ông, kẻ tội đồ sinh ra trong dòng tộc bị nguyền rủa.

Chuyến tàu Bắc- Nam chuyển bánh. Phương chọn ngồi nơi hàng ghế sát cửa, nàng muốn nhìn thấy cảnh vật trên suốt chuỗi hành trình. Rời nhà Vũ nàng cảm thấy mình như con thú tội nghiệp được phóng sinh sau bao ngày bị cầm tù.

Làng mạc, rừng đồi trôi qua ngoài khung cửa như những bức tranh với nhiều gam màu tươi dịu gợi cho lòng Phương những khoảnh khắc bình yên. Nàng say sưa nhìn như quên cả thời gian. Trời vào đêm. Bóng tối ùa về chiếm lĩnh không gian. Trên tàu những ánh đèn đã được bật lên. Phương thấy một sự mệt mỏi dần xâm chiếm thân xác. Nàng tựa đầu vào thành ghế thiu thiu ngủ. Trong giấc ngủ chập chờn nàng dần lạc vào giấc mơ. Nàng mơ thấy mình ở trên một cánh đồng ngô đang vào vụ trổ cờ. Chiều đang dần xuống, những tia nắng mặt trời dịu dàng rải trên những tấm thảm lá xanh. Gió nhè nhẹ thổi lá ngô cọ vào nhau rì rào như sóng biển. Bất ngờ từ đâu đó một chuỗi âm thanh vọng tới, nàng lắng nghe, tiếng mắng nhiếc, tiếng van xin xen lẫn nhau. Nàng chạy nhanh về phía đó. Đến gần, nàng thận trọng nấp sau đám cây dâu  nhìn ra. Một toán người cả đàn ông và đàn bà, khoảng gần chục người đang vây quanh một cô gái cỡ mười bảy mười tám tuổi. Họ ăn mặc trong giống như người từ thuở xa xưa.

Một lão già râu dài cười khừng khực nói:

-Mày đừng van xin vô ích, vì dân tộc Trung Hoa, vì những thế hệ sau này của dòng họ chúng tao phải thực hiện bằng được “lễ hiến tế” này.

Cô gái khóc nức nở, giọng nghẹn ngào:

-Trăm ngàn lạy các ông các bà, xin tha cho con, con còn cha mẹ già,con không biết ông bà dùng con vào việc hiến tế gì, nhưng thật sự con không muốn chết.

Một mụ đàn bà mập mạp cười hề hề nói:

-Bé con ngoan nào, nhẹ nhàng lắm, không đau đớn gì đâu. Ngươi nên lấy làm vinh hạnh vì được hy sinh làm việc hệ trọng cho dòng họ nhà ta chứ. Ngươi từ bỏ cõi nhân gian này nhưng linh hồn người sẽ bất tử. Người sẽ là lá bùa chấn yếm cho dòng tộc nhà ta đời đời duy trì xứ mệnh thiêng liêng ở đất nước phương nam này.

Một gã đàn ông râu quai nón, rất dữ dằn, tay xách thanh đao xấn tới nắm ngực áo cô gái gằm lên như loài chó hoang:

-Không nói nhiều nữa, đã tới giờ rồi. Đến lúc trăng lên thì mọi sự hỏng bét.

Rồi gã vung đao. Phựt. Hai chân cô gái bị chặt ngang khủy gối. Một dòng máu bắn ra, sắc máu như nhuộm đỏ quạch cả màn chiều. Cô gái thốt lên một tiếng đau đớn, rồi ngất lịm đi. Chưa dùng lại đó, gã râu quai nón rút từ bên hông ra một thanh trủy thủ, dưới ánh nắng tà lưỡi thanh trủy thủ sáng quắc như ánh mắt loài yêu tinh . Gã đưa thanh trủy thủ sát bụng cô gái. Xoạc một tiếng rất ngọt,một dòng máu trào ra , tiếp theo là những nội tạng cũng theo từng cái thọc, móc của gã ra ngoài. Những kẻ đứng xung quanh chăm chăm nhìn với ánh mắt hả hê.

Lão già râu bạc cất giọng trầm trầm:

-Tiểu Mẫn.

Một cô gái có khuôn mặt đẹp như trăng rằm, mái tóc óng mượt như dòng suối, đôi mắt trong sáng như hai giọt sương trên cánh lá sen hồ thu, từ phía sau mụ đàn bà mập bước ra ứng tiếng:

-Dạ thưa gia gia.

Giọng nói du dương như khúc đàn đêm mùa xuân. Tinh khiết, ngọt dịu không chút vướng mùi trần tục.

Lão già nói:

-Con linh miêu đâu rồi.

-Dạ đây.

Nói rồi cô gái móc từ chiếc túi vải đeo bên mình ra một con mèo đen như mun. Con mèo to như một con báo con.

Lão già tiếp, giọng rờn rợn:

-A Đạt, ngươi móc mắt con bé kia và mắt con mèo này thay sang cho nhau, nhớ phải mau gọn. Trăng sắp lên rồi.

Gã quai nón giơ tay lấy con mèo từ cô gái. Mau chóng gã trao đổi hai đôi mắt của cô gái khốn khổ và con mèo cho nhau.

Nãy giờ Phương đứng như chôn chân tại chỗ. Miệng nàng cứng đờ, chân tay run lẩy bẩy, mồ hôi toát đẫm sống lưng.Tất cả những sự việc kinh tâm động phách đó khiến nàng ngỡ mình đang lạc vào một nơi hành hình tội nhân nơi địa ngục.

Gã quai nón nhìn sắc trời, rồi quay qua lão già nói:

-Phụ thân, đêm sắp trở lại rồi.

Lão già gật đầu:

-Ừm, con lấy truỷ thủ khắc lên hai bàn tay con bé kia hai con mắt cho ta. Chặt luôn hai chân con linh miêu nữa. Hai đôi chân này chúng ta sẽ chế biến thành món ăn.

Gã quai nón hỏi:

-Tại sao phải khắc hai con mắt vào tay ả ta vậy phụ thân?

Lão già vuốt râu giải thích:

-Đó là ký hiệu trong nghi lễ trấn yểm lưu truyền từ  thời xa xưa của dân tộc Trung Hoa chúng ta. Hai con mắt trên tay kẻ được chọn làm vật hiến tế sẽ chỉ đường cho hai bàn tay ấy phương hướng  mà bóp nghẹt sự phát triển của dân tộc bị yểm bùa. Đồng thời dân tộc ấy sẽ phải nghe theo sự sai khiến của dân tộc chúng ta.

Cô gái tên Tiểu Mẫn chen vào:

-Chúng ta phải ăn những thứ gớm ghiếc này sao gia gia.

-Đúng vậy, có như thế thì trong dòng máu các thế hệ sau này của dòng họ mới có lưu huyết bùa ngải của tổ tiên. Nó sẽ giúp cho chúng ta luôn có sức mạnh tiềm tàng và thần giao cảm quan nối liền các thế hệ thực hiện nhiệm vụ ở dân tộc man di này theo ngự mệnh của hoàng đế. Con hiểu chưa?

Vì dân tộc Trung Hoa vĩ đại chúng ta phải tàn nhẫn.

-Con hiểu rồi, gia gia. Cô gái cúi đầu, giọng run run.

Vầng dương đỏ bầm như máu nhểu từng giọt sau cuối xuống  ruộng dâu  khẳm đặc vị mùi chết chóc.

Lão già chắp hai tay vào nhau lầm rầm khấn khứa, hắng giọng nói:

-A Đạt, con cùng mấy người khác khiêng chiếc quan tài lại đây.

Ba bốn gã đàn ông và gã râu quai nón cùng nhau khiêng một chiếc quan tài đen nhánh lại. Lão già trầm giọng nói:

-Chiếc quan tài này làm từ một loại gỗ quý vận chuyển từ Trung Hoa sang đây. Chỉ có loại gỗ này mới chống lại được sự tàn phá của thời gian, hàng ngàn năm chôn dưới đất cũng không hề hấn gì. Mặt khác trong loại gỗ này có một thứ chất cực độc khi tiếp xúc với xác người và máu nó sẽ kiềm chế không cho linh hồn kẻ chết thoát ra ngoài tác oai tác quái. Trừ phi có một loại chất nào đó đủ khả năng xâm nhiễm phá giải chất độc trên chiếc quan tài này, lúc ấy oan hồn kẻ chết sẽ tẩu tán ra ngoài...

Gã râu quai nón hỏi:

-Thưa phụ thân, bây giờ chúng ta sẽ chôn cả con mèo và ả thiếu nữ này vào chung quan tài sao ?

Lão già gật đầu :

-Đúng vậy, bí thuật này được lưu truyền từ xa xưa ở dân tộc Trung Nguyên, ta bảo con phải hoán đổi hai đôi mắt cho nhau là vì đôi mắt kẻ chết sẽ lưu lại hình ảnh của chúng ta và nếu xảy ra một sự lạ nào đó hồn ma sẽ thoát khỏi sự kiềm hãm nó sẽ đi tìm trả thù những người giết nó. Con linh miêu và ả thiếu nữ là những vật hiến tế thuần chất nhất cho nghi lễ này. Con hãy nhớ chuyện hôm nay chỉ được lưu truyền trong dòng tộc chúng ta, sau này A Thành con trai con lớn lên con hãy truyền lại cho nó,và các đời nối nhau lưu giữ bí mật này, tuyệt đối không được tiết lộ cho kẻ ngoài gia tộc.

Gã râu quai nón cúi đầu vâng dạ. Bóng tối bắt đầu kéo về vây phủ ruộng ngô. Lão già hối giục :

-Mau lên, trăng sắp mọc rồi.Nếu chậm trễ ánh trăng chiếu vào sẽ dẫn lối cho hồn ma tẩu thoát.

Những người kia vội vàng cho xác con mèo và người thiếu nữ vào quan tài.Gã râu quai nón hỏi :

-Phụ thân chôn ở đâu bây giờ.

Lão già nói :

-Chôn tại ruộng ngô này, đầu hướng về phương Bắc. Ta đã tính rồi chôn ở đây vừa thuận theo phương vị âm dương ngũ hành, đồng thời tránh được sự truy tìm của những kẻ nha lại khi gia đình ả thiếu nữ trình báo.

Từng nhát cuốc bổ xuồng đất, Phương nghe toàn thân ớn lạnh. Từng đợt gió vả vào những thân dâu, rào rào như tiếng ma gào…

-Này chị ơi, dậy ăn tối đi ạ.

Phương giật mình, nàng dịu mắt nhìn quanh.Cô nhân viên tàu nhìn Phương nhoẻn cười :

-Chị ngủ gì mà say thế, đến giờ dùng bữa tối rồi ạ.

Phương chưa qua cơn bấn loạn, giấc mơ khủng khiêp kia vẫn còn hằn vết trong tâm trí nàng. Nàng run run nói :

-Cảm ơn chị, chị cứ để đó lát tỉnh hẳn em dùng.

Cô nhân viên tàu gập người chào Phương :

-Chúc chị ngon miệng.

Cô tiếp tục việc phân cơm cho những hành khách khác.

-Cô gặp ác mộng hả ?

Một giọng đàn ông vang bên tai, âm thanh khô khốc, chờn chợn. Phương giật bắn mình. Ngoảnh nhìn sang. Hóa ra là gã đàn ông ăn mặc như một gã ăn mày, đầu đội chiếc mũ rộng vành. Hắn cùng lên một lượt với Phương ở ga sáng nay. Ngay từ lúc lên tàu gã đã cố ý ngồi gần nàng. Không hiểu sao vừa bắt gặp, nàng đã có cảm giác ghê ghê với gã đàn ông quái lạ này.

Nàng nói, giọng lạnh tanh, không chút mùi thiện cảm :

-Sao ông hỏi vẻ quan tâm vậy ? Chúng ta có quen nhau sao ?

Gã đàn ông dường như không thèm để ý tới biểu hiện khó chịu trong lời nói của Phương , hắn cười gió :

-Chúng ta chưa từng gặp nhau, tuy nhiên cô không quen tôi nhưng tôi lại biết những chuyện về cô hiện nay.

Thêm một lần Phương giật thót. Nàng hỏi :

-Cái gì ? Ông biết gì về tôi.

Giọng nàng như gắt, nàng quên béng mất mình đang ở trên tàu và xung quanh có rất nhiều người lạ.

-Cô nói nhỏ thôi, tôi nghĩ cuộc nói chuyện này không nên để người khác biết. Gã giơ tay làm dấu bảo Phương im lặng. Phương cắn chặt môi tưởng chừng bật máu, trái tim nàng đập loạn như lũ cào cào đang hùa nhau vỗ cánh trên đồng lúa chín.

Gã đàn ông tiếp, vẫn chất giọng chầm chậm mà rờn rợn :

-Trước đây gần bốn mươi năm ông nội tôi là một thầy tướng số, vì chiến tranh loạn lạc ông phải làm người ăn mày.

Gã này bị điên chắc, tự dưng lại kể cà lê dê ngỗng về gia đình gã với Phương làm gì. Thấy nàng có ý định cắt ngang lời mình gã vội giơ tay ra hiểu. Lời Phương chưa kịp ra tới bờ môi đã phải nuốt vào. Gã nói :

-Cô đừng cắt ngang lời tôi, hãy để tôi nói hết rồi cô sẽ hiểu. Đường còn dài, từ giờ tới sáng mai mới vào tới Miền Nam, cô yên tâm câu chuyện của tôi sẽ không làm cô mất nhiều thời gian đâu. Tôi cũng hơi buồn ngủ rồi, nói xong tôi sẽ phải đánh một giấc mới được.

Gã châm một điếu thuốc. Rít một hơi. Mắt lờ đờ nhìn theo làn khói thuốc. Có lẽ gã đang sắp xếp lại những điều cần nói. Phương nhăn mặt :

-Ông dập thuốc tôi nhờ,tôi đang mang bầu, đừng để ảnh hưởng tới thai nhi, thưa ông.

Gã vội dập thuốc :

-Xin lỗi cô, thói quen xấu không bỏ được. Mỗi lần có vấn đề nan giải tôi thường thả hồn theo khói thuốc để tìm phương hướng cô ạ.

Phương trầm giọng :

-Rồi bây giờ tôi sẽ im lặng lắng nghe, ông nói đi.

-Cảm ơn cô, gã hơi nhếch môi để lộ hàm răng ố xỉn vì đốt thuốc nhiều. Hạ giọng gã tiếp :

-Lang thang qua bao nhiêu miền đất, làng mạc, thị trấn ông nội tôi vừa ăn xin vừa xem giúp vận số cho những người khốn quẫn giữa thời chiến xác chết nhiều hơn cơ thể sống. Cho đến một chiều kia, ông tới một ngôi làng, từ xa ông đã nhìn thấy âm khí bốc lên tại một gia đình thuộc loại có điều kiện trong làng. Là kẻ chuyên tìm hiểu về những hiện tưởng ma quỷ bí ẩn, thấy có điềm báo sự quái dị ông tôi vội vàng tiến tới căn nhà kia. Đó là một ngôi nhà năm gian, làm toàn bằng gỗ. Nhưng thật kỳ lạ, một cơ ngơi đồ sộ như vậy mà chỉ có duy nhất một người đàn bà sinh sống. Nghe tiếng ông tôi bà ta chạy ra, biết ông là kẻ ăn xin bà ta hảo tâm đưa ra cho ông một bát gạo. Trong lúc bà ta trở vào lấy gạo, ông tôi đã nhanh chóng quan sát một lượt phong thủy và âm khí của căn nhà. Căn nhà đó bao năm qua đã và đang ẩn chứa một oan hồn ma nữ.Đó là một thiếu nữ thôn quê, cô ta chết oan chết ức vì bị sử dụng với mục đích hiến tế cho một nghi lễ cổ xưa của người Trung Hoa.

Phương nắm chặt hai tay, bàn tay nàng đang đẫm mồ hôi. Tâm trí nàng càng lúc càng hoảng loạn. Giấc mơ lúc chiều, oan hồn thiếu nữ, nghi lễ yểm bùa…hiện về trong trí nàng. Trời đất, như vậy là gã đàn ông này không gạt nàng, quả thật hắn biết rõ những điều nàng bắt gặp trong cơn ác mộng.

Phương chăm chú nghe như nuốt từng lời của gã đàn ông kỳ bí. Gã chép miệng như cố nén sự bồi hồi khi gợi về chuyện xa xưa cũng có thể gã bùi ngùi nhớ tiếc ông nội mình.

Giọng gã càng lúc càng lạnh lẽo :

-Ông tôi biết, chắc chắn thế hệ trước của dòng họ ấy đã từng làm những chuyện ác ôn thất đức, ác giả ác báo cô ạ. Tuy nhiên người phụ nữ ấy là người đàn bà ngoài gia tộc, bà ta là dâu con mà thôi. Động lòng trắc ẩn ông tôi đã có lời khuyên bà ấy hãy từ bỏ căn nhà kia và tìm tới chốn nương thân mới. Chồng bà ta đang ở chiến trường, bà ta ở nhà với mẹ chồng. Hôm ấy mẹ chồng bà ta đi vắng. Ông tôi đã nói đi nói lại mấy lần về cái oan hồn của cô ái nọ, nếu bà ta không đi thì cuối năm đó mẹ chồng bà ta sẽ chết. Dòng họ ấy bị nguyền rủa truyền kiếp cô ạ. Thế nhưng bà ta nhất quyết không nghe. Không biết sau này khi chồng bà ta trở về bà ta có thuật lại lời ông nội tôi hay không. Chỉ biết họ vẫn ở lại mảnh đất ấy. Gần bốn mươi năm đã qua, bây giờ căn nhà năm gian kia đã bị tháo dỡ và xây lên ngôi nhà bằng ba gian. Ngôi làng năm xưa đã phát triển thành một thị trấn khá sần uất. Trước khi từ giã cõi thế này ông tôi có để lại một lá thư di huấn cho cha tôi sau này phải tìm tới địa phương năm nào và bằng bất cứ giá nào cũng phải hóa giải lời nguyền của dòng họ kia, ông nội tôi còn nói, cái nghi lễ yểm bùa kia có quan hệ sâu xa tới vận mệnh dân tộc Việt Nam chúng ta. Người Trung Hoa dùng bùa yếm ấy với hi vọng làm suy kiệt tương lai của dân tộc mà họ muốn thôn tính…

Câu chuyện của gã đàn ông này nghe chả khác gì câu chuyện ma quái liêu trai. Hư hư ảo ảo không biết đâu thật giả. Phương nghe xong đầu óc rối nhừ. Nàng mơ màng nghĩ ‘ Có lẽ nào câu chuyện này có dính dáng tới gia đình Vũ chăng ? Những sự việc kỳ quái xảy ra trong nhà chồng từ hôm cưới nhau tới giờ, những cơn mơ đêm đêm hành hạ nàng, bóng người nào đó bên kia đường… tất cả dường như có mối tương quan mật thiết. Như đọc được ý nghĩ của nàng gã đàn ông cười khan nói :

-Chuyện tôi đang kể chính là về gia đình chồng cô. Người mà cô gặp đứng bên kia đường trong đêm mưa dạo nọ là tôi. Cha tôi chết cách đây năm năm, ông truyền lại di huấn của nội tôi cho tôi và bảo tôi thực hiện.

Bây giờ Phương không còn ghê sợ gã đàn ông này nữa và nàng bắt đầu cảm thấy mọi rối rắm của nàng và gia đình chồng có thể sẽ được giải thoát nhờ bàn tay của người này. Nàng nhỏ nhẹ nói :

-Tôi chưa hiểu rõ bản chất câu chuyện ông muốn nói. Tuy nhiên tôi tạm thời đón nhận những gì ông vừa kể. Nếu sau này xảy ra tình huống xấu thì tôi làm sao tìm gặp ông thưa ông ?

-Cái này không khó. Cô hãy lưu số điện thoại của tôi, chỉ cần cô liên lạc tôi sẽ có mặt.

Gã đọc số phone cho Phương. Đèn điện trên tàu tự nhiên chập chờn như chực tắt. Vầng trăng mùa đông uể oải lê qua đoàn tàu , chút ánh sáng nhợt nhạt cố len vào khe cửa. Phương che miệng la hoảng:

-Trời ơi!

Gã đàn ông hỏi dồn:

-Gì vậy cô? Cô trông thấy gì vây?

Phương nhìn quanh may mà nàng hét nhỏ nên mọi người không để ý. Phương run rẩy thốt:

-Tôi… tôi vừa nhìn thấy một khuôn mặt ngoaì khung cưả toa tàu ông ơi. Một khuôn mặt bê bết máu, hai con mắt xanh lè như mắt mèo.

-Oan hồn ma nữ đã theo cô, chuyến này về quê cô phải cẩn thận. Gã đàn ông cũng không tránh được sự bấn loạn, giọng gã như lạc hẳn. Đang vào tuần trăng cô tuyệt đối không được tiếp xúc với không gian mà vầng trăng chiếu sáng, cô hiểu chứ.

Nếu là lúc bình thường hẳn Phương sẽ cười vào mặt gã đàn ông này và cho rằng hắn bị điên nhưng bây giờ cô đã lờ mờ biết phần nào câu chuyện quái đản của gia đình Vũ vì vậy cô gật đầu mau mắn.

-Vâng tôi sẽ nghe lời ông.

Gã tiếp:

-Còn chuyện này.

-Sao nữa thưa ông?

-Đứa nhỏ mà cô đang mang trong bụng…

Phương cầm tay gã hỏi :

-Đứa nhỏ thế nào, ông nói đi…

Gã lắc đầu:

-Ờ không sao. Bây giờ chưa phải lúc…

Đèn điện trên tàu lại thêm lần nữa chập chờn. Phương nhìn nhanh ra cửa tàu. Vầng trăng đã bị mây che. Không gian ngoài kia ngập ngụa màu đen đặc khắm… Con tàu tiếp tục lao đi.Thoảng trong làn gió khuya một mùi hương khằn khặn. Chừng như chỉ Phương và gã đàn ông kia ngửi thấy.Họ trao nhau ánh mắt kinh hãi…

NHẬT KÝ CỦA PHƯƠNG

Ngày… tháng …năm…

Cuối cùng mình cũng về tới nơi mình đau đáu nhớ thương suốt gần nửa năm qua. Câu chuyện diễn ra trên chuyến tàu ám ảnh mình ghê gớm. Nếu như tất cả mọi chuyện là sự thật, thì mình phải làm sao đây?

Đứa bé trong bụng mình nữa, nó có phải là con ông Hội chăng hay là một oan hồn nào đó xâm nhiễm vào cơ thể mình? Tại sao gã đàn ông kia định nói gì đó về cái bào thai này rồi lại thôi, hắn che giấu điều gì nghiêm trọng?

Hai đêm nay, trăng sáng cực độ. Mình không dám bước ra ngoài. Mình sợ.

Bóng ma nữ kia có phải đã theo mình về tận đây?

Những lúc khuya khoắt hình như mình có nghe mơ hồ tiếng bước chân đi ngoài hành lang, từ cõi xa xăm nào đó ri rỉ tiếng ai đó khóc, ai oán não nùng. Có lẽ do mình thần hồn nát thần tính tưởng tượng ra.

Mình về, bố mình chỉ hỏi qua loa vài câu về sức khỏe, còn mẹ thì hỏi dò đủ thứ. Mình dấu tiệt. Bí mật động trời của gia đình Vũ tốt hơn hết là giữ kín, có nói ra mẹ cũng không tin nổi. Giữa thế kỷ hai mốt này nói tới chuyện bùa chú ma quỷ người ta thậm chí còn cho là mình bị điên.

Ngày… tháng … năm…

Mình về quê mới nửa tuần Vũ đã gọi điện giục mình ra. Có chuyện gì hệ trọng chăng?

Ngày mai mình phải trở lại nhà Vũ gấp. Linh cảm cho mình biết hẳn là có chuyện không hay đã xảy ra.

Gã đàn ông kia dặn mình nếu có gì nguy hiểm hãy gọi điện cho gã. Mình nên tin tưởng gã hay không?

Dù muốn hay không mình cũng đã bị cuốn vào vòng xoáy, kiên cường lên Phương rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.

Căn nhà ấy còn bao nhiêu chuyện kỳ quái nữa đây? Bằng mọi giá mình phải tìm cho ra ngọn nguồn.

Sau hơn một ngày ngồi tàu Phương đã trở lại nhà chồng. Lần trở về này suốt chặng đường dài nàng không gặp bất cứ vấn đề gì.

Vũ đã chờ đón nàng từ lâu. Thấy nàng Vũ cười:

-Em đã về, những ngày em đi anh nhớ em quá.

Phương hỏi:

-Có chuyện gì mà anh gọi em về gấp vậy?

-À có chuyện gì đâu em. Mẹ nói em đang bầu bí không nên ở miền quê lâu, về phố cho an toàn. Vũ đáp.

Phương im lặng bước vào nhà. Hẳn là gia đình hắn sợ mình tiết lộ những điều quái lạ trong căn nhà này nên phải gọi mình về gấp ?

Nàng cười thầm.

Trời mưa. Cơn mưa dai dẳng kéo dài từ chiều tới tận bây giờ. Mùa đông vốn đã lạnh mưa càng lạnh thêm. Phương ngồi bó gối trên giường lắng nghe gió rít ngoài hiên. Mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Mưa nhuộm mờ con phố quạnh vắng. Đêm nay Vũ lại vắng nhà. Lúc đầu hôm ông Hội có ghé qua phòng hai vợ chồng hỏi han về cái thai, Phương trả lời qua quýt, ông chỉ cười nói :

-Con cố giữ gìn sức khỏe, mẹ tròn con vuông, mọi hi vọng của cái dòng họ này nhờ cả vào hai mẹ con con.

Phương định đánh liều hỏi ông về những chuyện kỳ dị kia nhưng nghĩ lại nàng quyết định im lặng.

-Những ngày này ta thấy sức khỏe ta giảm sút nhiều, có thể thời gian của ta đang dần khô kiệt, có những điều ta muốn nói với con nhưng chưa phải lúc. Ông nhìn Phương, đôi mắt bỗng trũng buồn. Ta biết con oán hận ta và gia đình này, chúng ta có lỗi với con, Phương à.

Phương cúi đầu, thở dài nói :

-Ông đừng trách mình nữa, tất cả đã xảy ra, số phận tôi nó như thế thôi thì đành chấp nhận.

Bờ vai ông chợt run run, hai bàn đan vào nhau như cố níu giữ cái gì, giọng ông thoảng như gió:

-Con đừng trách bà Nghĩa, bà ấy là người phụ nữ khốn khổ.

Thật lạ lùng, ông ta nói với mình những điều đó làm gì ? Hay ông ta đang cảm nhận thấy cái gì nghiêm trọng sắp đến ? Cũng có thể ông ta biết mình đã tường tận những suy tính của bọn họ nên tới đây trấn an mình bằng sự hối lỗi rẻ tiền ? Hay là sự quả báo sắp đổ xuống gia đình này ? Ý nghĩ rối như tơ vò trong đầu Phương, nàng ngồi thẫn thờ nhìn vào quãng không, ông Hội rời đi lúc nào nàng cũng chẳng để ý…

Thời gian lao qua như chuyến xe tốc hành. Phương lâm bồn. Nhập viện đã bốn hôm, những cơn đau như trời giáng thúc ngược tử cung nàng một ngày mấy chập, thế nhưng đứa bé vẫn như chưa có ý định chào đời.

Đêm nay sau mấy ngày thao thức chờ đợi bà Nghĩa và ông Hội hết muốn kiên nhẫn, bảo nhau về, để Vũ ở lại chăm sóc Phương. Mười một giờ đêm. Vũ mệt mỏi gục đầu lên thành ghế ngủ. Phương nằm lặng lẽ đưa đôi mắt uể oải nhìn lên trần phòng. Những đợt gió thi nhau rên rỉ ngoài sân bệnh viện nghe như tiếng loài ma quỷ than khóc.

Đèn điện đang sáng bỗng chập chà chập chờn rồi phụt tắt, không gian chìm vào vũng tối đen, xòe tay không thấy ngón. Một làn gió tràn mạnh vào phòng. Phương run lên như cầy sấy. Vũ vẫn đắm đuối trong giấc ngủ. Một mùi hương khắm khắm như mùi xác người bị phân hủy ngập đầy không khí. Phương kinh hãi nhỏm dậy. Một bàn tay ma quái từ đâu chộp lấy tay nàng. Nàng cố gắng giằng lại. Bàn tay kia càng giữ chặt hơn. Giữa mùa đông lạnh giá như cắt da xẻo thịt mà mồ hôi đầm đìa sống lưng Phương. Mọi chuyện bắt đầu rồi chăng?

Phương cố mở miệng thét lên nhưng chuỗi âm thanh vừa ra đến lưng chừng họng đã bị bóp nghẹt bởi một sức mạnh ma quái, nàng giãy dụa, nước mắt trào ra. Một thanh âm rờn rợn xói vào màng tai nàng:

-Ngươi đừng phản kháng vô ích. Mấy trăm năm qua rồi, đã đến lúc chân lý phải được thực hiện. Dòng họ khốn kiếp này phải bị quả báo. Chúng tưởng dựa vào cái thứ bùa chú trấn yếm của lũ người Trung Hoa khát máu kia là có thể kiềm chế dân tộc Việt Nam này chăng?

Rồi đó Phương bị lôi xuống khỏi giường. Bóng ma kia kéo lê nàng ra ngoài. Màn đêm thăm thẳm. Khắp bệnh viện bao trùm uế khí chết chóc. Tiếng mèo kêu thảm thiết hòa trong làn gió đêm rùng rợn vô cùng.

Những hàng cây vật vã chìa những cánh tay mất thịt giữa đêm trường đặc quánh. Dường như hàng triệu oan hồn từ bao nhiêu thế kỷ đang ùa về hò hét gầm rú. Đầu óc Phương hoang mang cực độ. Có lẽ nào nàng sắp phải từ giã sự sống. Hay là nàng đang bị đưa xuống mười chín tầng địa ngục?

Nước xâm xấp dưới chân nàng. Một thứ nước sắc như dao, từng đợt từng đợt cứa mạnh vào da thịt nàng, Phương đau đớn tưởng chừng ngất đi. Giọng nói yêu ma kia lại vang lên:

-Ngươi có biết cái thứ nước này là gì không? Máu đó, máu của những thế hệ người con dân tộc này đã đổ xuống vì bao cuộc xâm lăng của lũ bạo tàn bành trướng Trung Hoa đấy. Chúng đã dùng gươm đao và bạo lực mong nhấn chìm tinh thần quật cường của dân tộc này xuống vũng bùn nô lệ nhưng chúng đã không thể đạt được điều chúng mong đợi. Những kẻ nắm giũa quyền uy bao thế hệ trên đất nước này đã không ít lần quỳ gối ngoại bang, liếm gót ngựa bọn Trung Hoa nhưng tất cả mọi người dân qua bao nhiêu thời đại không cam chịu lùi bước đã đứng lên giành giật lại từng tấc đất tổ tiên. Người hiểu không?

Một lằn sét rạch ngang trời. Phương nhìn thấy kẻ trước mặt mình. Một người thiếu nữ khuôn mặt bầy nhầy máu, hai chân cụt tới tận khụy gối. Đôi mắt xanh như mắt mèo, ánh lên niềm căm thù như muốn thiêu cháy cả vũ trụ…Vũ giật mình tỉnh dậy. Chàng hốt hoảng nhìn quanh, không thấy Phương đâu. Chàng lao ra ngoài. Cả bệnh viện ngập chìm trong vũng vắng lặng như đêm nghĩa địa. Phương đã đi đâu. Có lẽ nào nàng đã về nhà? Những linh cảm mơ hồ vùn vụt quất ngang tâm trí Vũ.

Đường phố về đêm vắng lặng. Hai bên những ngôi nhà đã đóng cửa từ lâu. Vũ vội vã phóng xe lao nhanh trên con đường ngập tràn xác lá.

Những ánh đèn đường chết dần phía sau Vũ. Con đường trước mắt nhão nhợt gam màu tối. Mưa bắt đầu rơi. Giá lạnh như những chiếc gai chích vào thân xác chàng.

Tay lái chàng quýnh quáng. Một con mèo đen như hắc ín, chỉa đôi mắt như hai mũi dùi về phía chàng. Vũ phanh gấp. Chới với, cả xe và chàng lao về phía trước. Một tiếng la thảm thiết khứa ngang mạch đêm. Vũ lồm cồm vùng dậy. Trước mắt chàng, trong ánh sáng của đèn xe máy một người nằm trong vũng máu, máu theo nước mưa loang ra đường. Vũ lao tới đỡ người kia dậy. Cuống họng bỏng rát, một tiếng la kinh hoàng bật ra khỏi miệng Vũ:

-Cha!

Trời ơi, thế này là thế nào? Tại sao cha chàng lại ở đây. Chính chàng, chàng đã đâm chết người bố của mình? Không, không thể như thế được. Vũ ôm chầm cái xác khóc vùi. Mưa như trút. Nước lênh loáng nghẹn tắc cả khu phố. Bỗng Vũ thấy tay mình nhẹ bẫng. Chàng mở mắt ra. Cái xác trên tay đã biến mất. Xung quanh tĩnh mịch. Thì ra nãy giờ chàng bị ảo giác. Nhưng con mèo kia là sao, cái chết của cha chàng… lẽ nào là điềm báo một sự việc kinh tâm động phách. Vũ dựng xe dậy, nổ máy lao vút đi. Mưa quất rát rạt.

 

Trương Đình Phượng

(Còn tiếp)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Ba 202411:17 SA(Xem: 1733)
The fact that Ho Chi Minh proclaimed Vietnamese independence and the formation of the Democratic Republic of Viet Nam [DRVN] on September 2, 1945 did not assure its international recognition. The French—reactionaries and progressive alike— adamantly insisted on the reintegration of Indochina into the French Empire, by force if necessary. Other great powers, for various reasons, independently supported the French reconquest.
07 Tháng Hai 20242:19 SA(Xem: 2784)
Bài này, “Cái Tôi kỳ việt và Âm bản Thành phố/Tình yêu trong thơ tự do Thanh Tâm Tuyền”, được phát triển, bổ sung và mở rộng từ bài viết gốc năm 1986, với tựa “Thanh Tâm Tuyền, người thi sĩ ấy”, theo tinh thần tựa đề “L’Homme, cet Inconnu” (1935) (Con Người, kẻ Xa Lạ ấy) của Alexis Carrel (Nobel 1912). Một vài chủ đề đã được đưa vào, hay tô đậm, qua một cái nhìn hồi cố và tái thẩm, để làm đầy đặn và làm rõ hơn các đường nét về thơ Thanh Tâm Tuyền, vốn, trong bản gốc nguyên thuỷ, đã được vạch ra nhưng chưa được khai thác kỹ.
07 Tháng Hai 20241:35 SA(Xem: 2706)
Người ta thường chỉ nói về thơ Thanh Tâm Tuyền ở cái thời tuổi trẻ của ông, và gần như không có ai nói kỹ (hoặc tương đối kỹ) về tập “Thơ Ở Đâu Xa”, kết tinh bởi những bài thơ thời sau này của Thanh Tâm Tuyền, đặc biệt là thời ông đã đi qua những hào quang của tuổi trẻ mình, và cũng là thời mà ông đang đi vào, đang đi qua những hiện thực sống động nhất, theo một nghĩa nào đó, của thân phận con người, nói chung, và thân phận thi sĩ, nói riêng, của chính ông. Cũng có ý kiến cho rằng thơ Thanh Tâm Tuyền, trong giai đoạn này, chỉ là thơ thời khổ nạn, tù đầy, không có mấy điều đáng bàn. Ý kiến đó có lẽ nên được xét lại. Con người thi sĩ, đặc biệt những con người thi sĩ với chiều sâu và kích thước như của Thanh Tâm Tuyền, có thể tự thể hiện phong cách độc đáo của mình, tự khám phá hoặc đổi mới mình, trong tứ, trong từ, trong hình ảnh, suy tư mình, trên các mặt ngữ âm, ngữ nghĩa, tiết nhịp, điệu thức, thể loại… trong bất kỳ hoàn cảnh hiện sinh nào của họ.
23 Tháng Mười 20237:38 CH(Xem: 5139)
Even prior to the termination of the war in Europe in the summer of 1945, the United States and the Soviet Union stood out as the leading Great Powers. The United States emerged as the most powerful and richest nation, envied by the rest of the world due to its economic strength, technological and military power. Meanwhile, the Soviet Union surprised all world strategists with its military might. Despite its heavy losses incurred during the German invasion—1,700 towns and 70,000 villages reportedly destroyed, twenty million lives lost, including 600,000 who starved to death in Leningrad alone, and twenty-five million homeless families—after 1942 the Red Army convincingly destroyed German forces and steadily moved toward Berlin.
31 Tháng Tám 202311:33 CH(Xem: 5954)
Sunday afternoon, September 2, 1945. High on a stage at Cot Co [Flag Pole] park—which was surrounded by a jungle of people, banners, and red flags—a thin, old man with a goatee was introduced. Ho Chi Minh—Ho the Enlightened—Ho the Brightest—a mysterious man who had set off waves of emotion among Ha Noi's inhabitants and inspired countless off-the-record tales ever since the National Salvation [Cuu Quoc], the Viet Minh organ, had announced the first tentative list of the "Viet Minh" government on August 24. It was to take the Vietnamese months, if not years, to find out who exactly Ho Chi Minh was. However, this did not matter, at least not on that afternoon of September 2. The unfamiliar old man — who remarkably did not wear a western suit but only a Chinese type "revolutionary" uniform — immediately caught the people's attention with his historic Declaration of Independence. To begin his declaration, which allegedly bore 15 signatures of his Provisional Government of the Democ
05 Tháng Ba 20248:43 CH(Xem: 1618)
Em là sen Hồng thắm / Ngát hồn anh chiêm bao / Đêm dịu dàng xanh thẫm / Sen cười rất ngọt ngào
24 Tháng Hai 20242:39 CH(Xem: 2918)
Mà thơ. chấm. tới phẩy, nào / Dụi mắt. cắm một ngọn sào du dương / Không dưng / nghe một nạm buồn / Hai tay bụm lại / đầu nguồn thiết tha / Suối rất mệt giữa khe già / Tinh anh của đá / ném / xa / đường gần
14 Tháng Hai 20241:28 SA(Xem: 2235)
Tôi đưa tay gõ vào hư ảo / Chân lý mày đang trốn chỗ nào / Hóa ra đen đỏ hai màu áo / Chỉ để làm trò chơi khó nhau
14 Tháng Hai 20241:15 SA(Xem: 1723)
Này anh bạn – anh thấy không / Sự lộng lẫy không nhường chỗ cho điều gì hài hước / Chỉ tiếng nấc thanh xuân mềm yếu / Trên quảng trường nơi vũ hội đàn ông / Vỡ thành cơn địa chấn.
13 Tháng Hai 202411:57 CH(Xem: 2036)
Ngô Thế Vinh là một tên tuổi đã thành danh ngay từ trước năm 1975 tại miền Nam Việt Nam. Ông đoạt Giải Văn Học Nghệ Thuật VNCH năm 1971 với tác phẩm Vòng Đai Xanh. Sau này ông có thêm hai giải thưởng: 1) Giải Văn Học Montréal 2002 Hội Quốc Tế Y Sĩ Việt Nam Tự Do với Cửu Long Cạn Dòng, Biển Đông Dậy Sóng và 2) Giải Văn Việt Đặc Biệt 2017 với Cửu Long Cạn Dòng, Biển Đông Dậy Sóng và Mekong Dòng Sông Nghẽn Mạch. Một trùng hợp thật ngẫu nhiên khi tạp chí văn học nghệ thuật Ngôn Ngữ phát hành vào tháng 2-2024 cũng vào dịp Tết Giáp Thìn 2024 ra số đặc biệt giới thiệu Bác sĩ / Nhà văn / Nhà hoạt động môi sinh Ngô Thế Vinh. Năm Rồng, giới thiệu người kết nghĩa với Cửu Long, tưởng không còn gì thích hợp hơn.