- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NHƯ CÂY QUÊN HOA MÙA CŨ…

01 Tháng Tám 20153:37 SA(Xem: 33231)
DMH- photo ANDY
Đặng Mỹ Hạnh- photo by Andy



1.

Sàigòn ngày trở lại.  Bầu trời nắng vẫn một màu bơ vơ.  Tôi đi giữa dòng người xuôi ngược, giữa những hàng quán, những ánh nhìn căng thẳng, giữa những bước chân vội vã.  Tôi nhìn Sàigòn vừa quen, vừa lạ - cái đã vỡ tan - cái mới dựng lên - tất cả đều xa khuất như không thể nắm giữ, cũng chẳng thể lìa bỏ.

Sàigòn và nỗi nhớ giăng mây, tôi giấu mưa đầy trong mắt.  “Chiều nhã nhạc, chỗ anh ngồi đã nghiêng hết nắng. Chỉ còn một mình anh bên ly cà phê.  Anh cần đốt một điếu thuốc, và để mường tượng khuôn mặt em sau làn khói mỏng.  Giờ đây, anh cảm giác mình bệ rạc như căn nhà ngói cũ, che nỗi đau sau bức tường rêu.  Anh lẫn lộn nỗi buồn và nỗi nhớ em.  Bao giờ em về?  Để Sàigòn và anh nguôi ngoai nỗi nhớ?...”

Những ngày ở Hải Sơn bên nỗi chờ đợi.  Tôi với những khoảng trống lúc đầy, lúc rỗng; lúc có, lúc không…  Một tình yêu màu hồng, đầy những lãng mạn màu tím.  Tôi pha trộn những màu sắc thi vị của tình yêu chỉ để khoả lấp những trống rỗng trong đời sống.  Tâm hồn tôi chỉ nhàu nỗi nhớ về Sàigon và anh.


2.


Tôi dắt chiếc xe đạp, thở gấp.  Niềm vui quàng ngang, quýnh quáng khi tìm được cái địa chỉ nhà anh.  Gặp mẹ anh, ngôn ngữ như đóng băng trong vòm miệng, suýt nữa tôi đã gọi anh bằng tiếng “Thầy Hưng” của thuở nào.

“Hưng có cuộc họp trong trường hôm nay. Mai cháu trở lại nhé!”  Mẹ anh giọng Bắc ngọt ngào.

Tôi tuột rơi niềm vui, rồi cụt ngủn trong mảnh tin nhắn lại, “Chiều mai em đến lại.”

Nhà Anh- Nhà Em- cách hai… chục đoạn đường dài.  Đạp bở hơi tai, anh lại vắng nhà.  Tôi nhìn cái bóng mình rớt dài trên mặt đường nhựa.  Sài Gòn vẫn nắng miệt mài.  Khi yêu.  Máu sôi, tim chín.  Nhưng chẳng biết bao giờ thì… tắt lửa.  Tôi đang rì rào lời yêu hay buồn giận vô cớ?


3.

Tôi thức dậy như chiếc đồng hồ hết pin.  Đêm Sàigòn ngột ngạt.  Giấc mơ mất ngủ.  Thời gian mất ngủ.   Tinh cầu cũng mất ngủ.  Chỉ vài ngày ở lại Sàigòn, tôi chẳng mong rấm rứt với một nỗi lòng như sa mạc.   Mẹ tôi lạc quan, “Con nhớ ghé thăm ông bà nội, ngoại, cô dì lần cuối.”

Tôi tìm tôi trong gương, mái tóc thề ngủ vờ rối rắm.  Sự chờ đợi làm trái tim tôi bồn chồn.  Nỗi buồn dát mỏng trên đôi guốc lộp cộp đi ra đi vào.

Chiều Thứ Bảy.  Tôi và cây kim đồng hồ giẫm lên nhau.  Chiếc áo màu mây, son môi thịnh hành màu sen hồng.  Cơn nồng nả của nắng Sàigòn, tôi nhoài lên cái bóng tôi, lả mệt.  Rồi cũng xong cái thủ tục “tạ từ” nội ngoại.  Ngày mai, con sóng biển đen mênh mông vô chừng, dạt trôi vùi lấp.  Đời đã thừa bi lụy, tôi chẳng muốn run thêm chi những tiếng kinh cầu.  Cái tin nhắn, chẳng biết anh có đọc để chờ đợi.  Mấy tháng xa anh, xa Sàigòn; nỗi buồn như con tằm cuốn kén, chờ ngày mọc cánh thoát thai.

Núi có lúc cũng u trầm, đa cảm.  Vẫn biết mình tự chọn tiếng “đau” trong bài thơ tình đã cũ.  Tôi lặng lẽ chất nỗi buồn, gắng giữ cho lòng mình đừng đắng,  “Tình yêu nào mà chẳng có nỗi buồn - nỗi buồn nào lại chẳng biết… lang thang.”  Tôi ca cẩm.

 


4.

Anh đón tôi trên bực cửa.  Ánh nhìn đầy những yêu thương tròn vành vạch.  Cơn nắng bên ngoài nhà anh hoe vàng, cắt vào hiên nhà những mảng vụn xéo xiên.

Anh nhích chiếc ghế lại gần, khẽ chạm vào tay tôi, “Anh thật tiếc, đã chẳng có mặt khi em đến.”  Hơi ấm trượt qua tay, tôi mang máng nỗi thẹn thùng, “Em chỉ muốn dành cho anh sự ngạc nhiên nên không báo trước,” tôi vờ hờ hững trong nỗi nhớ, bộ tịch với cuộc đời ngoài cửa sổ; những cánh hoa bay lưng lửng, trái tim tôi  xôn xao trong bình lặng.

Ly café anh vẫn đậm chất Sàigòn xưa.  Điếu thuốc tham lam cuộn tròn làn khói bạc.  Bỗng dưng một chiều Thứ Bảy, cơn mưa chiều tụ lại trong khoảnh khắc thật gần.

“Mưa giữ em lại rồi, ngồi đây tí nữa với anh. Kể anh nghe, em đã làm gì trong những tháng ngày xa anh?”

Tôi lấy ra cuốn Nhật ký trong cái túi xách da, “Em đã kể hết trong đây. Anh đọc đi!”  Tôi chỉ muốn viết cho anh, điều gì đó trong tôi- không rõ. Hôm nay - Ngày mai - và những ngóng chờ…

Anh nhìn tôi, ánh mắt màu mật ngọt dấu sau cặp kiếng cận đang cố thăng bằng cơn xúc cảm. “Anh pha thêm ly café nữa.  Đêm nay, anh sẽ thức thâu đêm để đọc hết những trang Nhật ký của em yêu.”

Tuổi thanh xuân tôi, và tình yêu đầu đời như những ước mơ của mây trời ngoài vuông cửa.  Lòng chợt dấy lên sự rộn rã ngắn ngủi.

Anh lại đi pha thêm ấm trà.  Tôi chống cằm, trầm ngâm liếc mấy cái bông cúc oai oải thở trong cái bình bông nhỏ; những xấp bài vở đang chấm dở, ngổn ngang trên mặt bàn.  Căn phòng mang vẻ mệt mỏi, bề bộn.  Có lúc, anh than vãn trong những cánh thư, “Đời sống như một sợi xích.  Đã có lúc, anh như một kỵ sĩ ngã ngựa.  Em biết đó, làm gì có cuộc đời bình thường - chỉ là cuộc sống - để mà sống thôi!”

Anh trở lại với ấm trà hôi hổi, háy mắt trêu, “Em cũng biết làm thơ khi buồn?!”

“Anh đừng tin mấy câu thơ thiếu ngủ ấy!”  Tôi đỏ mặt, lại vờ chăm nhìn vào một con mèo mũi trắng nằm thở khan trong xó tủ.

Anh gọi cô đơn là một mình, một bóng.  Tôi lý sự, “Một mình cũng đủ cả mùa yêu rồi.  Và yêu, hẳn nhiên anh sẽ chẳng còn cô đơn nữa.”  Anh kéo tôi lại gần, hôn lên tóc,  “Em bướng bỉnh, nhưng yêu thật thà.”

Bóng tối của màu café chưa tới.  Biên giới ngày và đêm loang loang trong mắt nhau.  Vòng tay anh siết tôi, như cây leo ôm lấy bức tường sầu.  Tôi đón nụ hôn đầu đời trên vành môi run run, đợi chờ cái quyện hòa thật chặt.  Trong vòng tay anh - giữa đời hư - mà rất thật. Tôi mềm như miếng xốp.

Lá thư, anh trao tay, chỉ vài ngày sau đó…

“… Em yêu có biết, từ lúc em từ biệt;  điếu thuốc cháy trên môi như một người bạn chết.  Anh đã mường tượng những dày vò ngày mai.  Anh sợ lắm một ngày, mình sẽ chẳng còn nhớ gì về nhau.  Như cây quên hoa mùa cũ. Rồi em, sẽ bỏ anh mà đi…” (*)

Về lại với Sàigòn, tôi tiễn mối tình đầu của mình ra sân bay.  “Anh gửi lại em nỗi nhớ trong cơn bất lực của định mệnh.”  Ôi tình yêu đầu đời của tôi đã thiên di về miền trời tuyết lạnh.

Tình xa lối nhàu, chỉ còn hình hài của những nụ hôn đau.  Tình yêu, giờ cũng chỉ là dấu chấm lặng cuối hàng.  Lựa chọn gì vào những điều mênh mông.  Khi cơn mê đã tan và màu mây xanh đã lãng?

Tôi lặng cho nỗi buồn an táng.   Ảo hoá tình yêu chỉ là đám mây trôi.  Rốt lại, nỗi đau là có thật.  Giữa những ngày buộc rời nhau, tình yêu - tựa những hạt mưa đắng mình trên lá…


 Đặng Mỹ Hạnh
(Và Những Mùa Yêu đã cũ.)
(*)  Anh sợ lắm một ngày
  Mình sẽ chẳng còn nhớ gì về nhau
  Như cây quên hoa mùa cũ
  Rồi em sẽ bỏ anh mà đi...
(thơ Nguyễn Văn)



Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 34022)
t ôi rượt mặt trời về bên kia núi hoàng hôn vỡ buồn bật khóc thơ ngây tôi thấy em của những ngày ngơ ngác nơi cuối trời hoan lạc tàn phai
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35663)
N hư những giọt mưa từ trời muôn đời tìm về đất Ta tìm nhau Sài Gòn nỗi nhớ giăng mây Em giấu mưa đầy mắt
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33681)
S au khi mẹ cô bỏ mấy chị em cô và cha cô đi theo tiếng gọi thăm thẳm của núi xa. Cô lại càng khát khao thấy núi. Cô giận mẹ. Nhưng Cô không thể hiểu cha. Người đàn ông của đồng bằng đơn giản , phẳng lặng đó không hề oán trách, hận thù người đàn bà đã nhẫn tâm từ bỏ gia đình. Cha gói ghém hành trang, dắt 2 chị em cô đi tìm mẹ.
28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 35643)
“Bỏ Đảng hay là bỏ con Lan?”. Ông Kí trừng mắt nhìn thằng Rừng . Đời thằng Rừng chỉ có hai người mà nó thương yêu nhất . Đó là ông Sáu và con Lan . Ông Sáu thì chết rồi . Còn con Lan, chồng không về, mà cái bụng cứ lùm lùm ngày càng to biểu nó bỏ sao đành, vả lại như lời ông Kí nói . Cái chính trị ấy đâu phải là của nó . Nó là rừng, là mủ chai, là trái ư .. Thôi thì cứ cởi bỏ cái áo xã đội trưởng, mà dẫn con Lan về ngôi nhà cũ sinh sống. 
19 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 60142)
Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ sụp đổ qua ba giai đọan trong vòng ba năm tới và chế độ của nó sẽ cáo chung vào năm 2016, theo tạp chí Frontline của Hương Cảng, một tờ báo tập trung phân tích tình hình chính trị Hoa lục.
19 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 40227)
Chưa khi nào, từ lúc vung khẩu hiệu Hữu nghị Việt-Trung, Đảng cầm quyền ngậm đắng nuốt cay 16 chữ vàng như lúc này. Bao nhiêu khiếp nhược quỵ lụy dâng đất dâng thác với ôm hôn thắm thiết, vô ích. Đàn áp dân biểu tình chống Tàu để chứng tỏ hòa hiếu, vô ích. Gửi sĩ quan Việt sang cho Bắc Kinh tập huấn, ưu tiên các dự án thầu cho công ty Trung quốc, ngay cả chấp nhận điều kiện mai hậu nguy hiểm: cho phép Hoa kiều sinh sống đông đúc không cần chiếu khán trong các đặc khu, vẫn vô ích .
19 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 31729)
C ửu Long Cạn Dòng Biển Đông Dậy Sóng được Nxb Văn Nghệ phát hành tại Hoa Kỳ lần đầu tiên năm 2000, đây là lần tái bản thứ ba ở hải ngoại nhưng là lần đầu tiên có sự hợp tác của một nhà xuất bản trong nước.
15 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 29925)
Lúc này, đám đông xuất hiện ở các con đường đã nhiều hơn. Họ đang cần cái gì đó để giải tỏa, cần một cái gì đó để đập phá, thể hiện sức mạnh của mình. Vừa chạy vừa điểm lại các sự kiện, Văn nhắc tôi rằng phần lớn những người có vẻ như chỉ huy, hướng dẫn mọi người, đều chạy trên các xe có biển số 36 – số Thanh Hóa. Tôi sực nhớ đến một người bạn ở Bình Dương đã nhắn tin nói với tôi về các cuộc bạo động xảy ra, một cách buồn phiền rằng “người Bình Dương không tệ như vậy, phần lớn các người gây bạo loạn đều đi xe số ba mươi mấy”. Quả là như vậy thật. Những người chạy trên những chiếc xe có số như 36, đều trang bị kỹ lưỡng bằng ống sắt, xà beng, cờ trống… như một cách có tính toán trước.
15 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 29716)
L úc 10g sáng ngày 14/5, Tôi cùng 2 người bạn là Thiên Văn và Phạm Thy quyết định chạy xuống khu Gò Vấp, gần Lái Thiêu, khi nghe nghe tin các công ty ở khu Tân Thới Hiệp bắt đầu có đình công. E rằng sẽ có đập phá và bạo động, chúng tôi không dám mang theo nhiều máy móc, chủ yếu là mang theo sự liều lĩnh, để tìm hiểu vì sao lại có những chuyện đập phá và cướp bóc như trên các trang mạng xã hội mô tả.
14 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 34605)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Hoàng Hải Lâm, sinh năm 1979, hiện đang sống và làm việc tại Quảng Trị, Việt Nam, đã có một số truyện ngắn đăng trên báo Văn nghệ, Lao động, Tiền Phong.... Với lối viết lạnh, khô khốc, truyện ngắn “Sông Tô Châu” của Hoàng Hải Lâm như vết cắt sâu về nỗi bất hạnh và đớn đau…Xin mời quí bạn đọc cùng chúng tôi đi vào không gian truyện "Sông Tô Châu". (Tạp Chí Hợp Lưu)