- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ ĐÔNG DUY

07 Tháng Bảy 20153:38 SA(Xem: 32084)

 

DONG DUY
Đông Duy - ảnh ĐH 2015



LTS: Đông Duy là bút hiệu của Hoàng Kiếm Nam. Ông là nhà thơ, nhà văn, bên những sáng tác văn chương , ông còn có nhiều tác phẩm về hội họa và ca khúc, đồng thời cũng là nhà báo kỳ cựu trong làng báo Việt Nam ở hải ngoại. Chúng tôi xin hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu những thi phẩm của thi sĩ Đông Duy Hoàng Kiếm Nam.

 

Bão Rớt Cuối Mùa

 

Tôi sống những ngày hồn ủ trên mây

Không yêu thương chẳng giận hờn thù nghịch

Bão rớt cuối mùa trời bỗng chuyển đìu hiu

Em đã rất xa mà nghe chừng gần lắm

Vàng thời gian hiu hắt những chờ mong

Chờ mong gì một thời mây vương núi

Núi đợi mây hay mây gọi núi về

 

Tôi sống những ngày gối mộng thanh xuân

Xưa, phấn hương nồng nàn trong nỗi nhớ

Một nơi nào, môt lần đó, một phút giây

Thơm nắng gió em và ta cùng mộng ảo

Vẫy tay chào,  ta vào cuộc lênh đênh

Níu bước thời gian xanh, ôi mầu xanh kỳ diệu

Che vết người mù trong cõi nhân gian

 

Tôi sống những ngày hồ như mình vẫn sống

Ngó quanh co nhìn lại vẫn thường thôi,

Tháng nối ngày, năm tiếp lối thiên thu

Cứ thế nhé êm êm vào tịch mịch

Có gì đâu, tiếc gì đâu, sao lẩn khuất không rời

Có hôm nay, 

đời vẫn trôi êm như một liều thuốc lú

Có ngày mai,

 bàng hoàng

Chiều tắt nắng rồi sao ?

 

 

 

KHÓI ĐÃ VÀO MẮT EM

 

Có điều gì đang vỡ vụn trong anh

Niềm tuyệt vọng quẩn quanh nơi nào đó

Sao nói được thành lời

Những cát khô rã rời chờ gió cuốn

Đã hoá thân trong một cuộc phân ly

Và gió nóng

Làm khô  làn môi vào những buổi trưa hè

 

Gây phút đó anh đã nói với em những điều gì nhỉ

Có thể những lời yêu

Hay những lời tâm sự

Hay những chuyện bâng quơ

Câu truyện hoang đường nào ngày xưa anh còn nhớ

Buổi trưa nào ấu thơ mộng ảo trùng trùng

Cánh chim kia chở anh vào vạn dậm trời xanh biền biệt

Những góc biển chân trời

Những vương quốc của một loài chim tự do

Nơi bãi lầy lau sậy hoang vu miền nhiệt đới

Hay cao vút đỉnh  cột buồm những con tầu ma

Trôi dạt hàng ngàn triệu năm

khắp các miền đại dương cồn sóng

 

Mùa hè buồn quá,

Buồn quá

Có thể anh sẽ nói với em,

Tầm thường thôi,

Như mọi người

Rồi cũng tầm thường thôi,

Một góc đời nào đó,

Hẩm hiu mái nhỏ che trời,

Em sẽ đợi...

Lặng lẽ tháng ngày như viên sỏi nhẵn

Anh sẽ cúi đầu

Mòn áo cơm,

Mỏi mòn như củi mục

Mỏi mòn lệ nến khóc tàn phai

Vẫn phải thắp lên

Huy hoàng hay bé mon

Rọi vào hư không những mộng hiền

Làm anh run sợ

Có điều gì đang vỡ vụn trong anh

Thả buông trôi cùng  cơn bão cát

Để cuồng phong đưa đẩy tới chân trời

Dù chẳng phải cánh chim trời huyễn hoặc ấu thơ

Chở mộng ảo trùng trùng

Như anh kể

Có trời xanh, biển lớn,

những bến bờ xa lạ cuối chân mây

 

Còn lại này Em, lời cuối

Thôi đành, hạt cát nhỏ phiêu liêu

 

Cho anh xin,

Muộn phiền đã chở lời lên khóe mắt

Cách chia nào không bóp nghẹn con tim

 

 

TRONG TRÍ NHỚ ANH


Có trong trí nhớ anh

Một lúc nào đó em khóc dịu dàng

Bão rớt thổi về từ một núi rừng mịt mù ký ức

Yêu em

Lòng anh hoang sơ như ngọn cỏ

Như là sầu đông khô vàng trên những lối lặng câm

Bâng khuâng một ngày đời như mây nổi

Như đã ngàn năm

Thêm một ngày

Một ngày yêu em mê mải

 

Có trong trí nhớ anh

Một chỗ nào đó ta đã qua

Một chỗ trong cuộc đời nho nhỏ

Của chúng ta,

Của chúng ta trong nhau

Trong trái tim anh

Trong trái tim em

Một ngày còn âm thầm gõ nhịp

Nhịp  âm thầm

Ngày tháng vẫn đong đưa

 

Có trong trí nhớ anh

Thân thể em một đời ta mục rữa

Đời có gì buồn,

Đời có gì vui

Đời có em có mưa thả mù trên thung lũng xám

Khói thuốc tần ngần bỗng đứng lặng câm.

Như có em

Lệ nhỏ âm thầm

Ngày mai

Ôi ngày mai nào có ra gì

Thôi quên đi em

 

Có trong trí nhớ anh

Său đêm là một ngày.

Ngày hồi sinh gối chăn ấm êm như cổ tích

Nắng đã muộn màng sao vẫn tưởng chiêm bao

Trong tóc rối em một đời ta vô định hướng

Đời rất tình cờ thôi cũng thả trôi sông

Rồi sẽ một ngày ta xuôi về nơi nào đó

Yêu em

Yêu em

Như rong rêu xa dấu mặt trời

 

(Đà lạt 1963-Cali 1975)

ĐÔNG DUY

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười Một 201512:13 CH(Xem: 33022)
Đây là trò chơi thế kỷ, khi nghe tôi tuyên bố thế thì lũ nhỏ trong làng kéo hết đến chỗ tôi, bấy giờ tôi cũng chẳng hiểu trò chơi thế kỷ là cái quái gì, chỉ là nghe được từ những cuộc chuyện trò giữa cha tôi và bạn bè ông, rồi tôi tuyên bố ầm lên thế, phải làm vua thì mới làm chủ được lũ nhỏ trong làng, tôi nghĩ ra trò chơi “vua quan” rồi khoác lên nó một cái tên...
01 Tháng Mười Một 201510:46 SA(Xem: 38656)
Dự án “Phục nguyên văn bản Truyện Kiều được đồng thuận cao” của Hội Kiều học Việt Nam đã đề ra nhằm hướng tới Kỷ niệm 250 năm ngày sinh đại Thi hào nguyễn du (1765 - 2015) và vinh danh đại Thi hào dân tộc Nguyễn Du . Bài viết này sẽ lược thuật quá trình tầm nguyên văn bản Truyện Kiều từ xưa đến nay và chúng tôi cũng xin gợi ý, phác thảo một phương pháp phục cổ văn bản Truyện Kiều với hy vọng có khả năng gần với nguyên tác.
01 Tháng Mười Một 201512:16 SA(Xem: 28742)
Tháng mười ở Sài Gòn Mưa không nhiều như mọi năm Nhưng lại ngập lụt và tắc đường triền miên Đi làm cũng mệt Người về hưu cững không biết đi đâu mỗi buổi chiều vắng vẻ
18 Tháng Mười 201511:15 CH(Xem: 35267)
Sài Gòn quả thật vẫn đẹp mà nó vẫn đẹp theo cái cách mà tôi nhìn ngắm nó, nó vẫn đẹp như mơ, cực kỳ hoàn hảo và trác tuyệt. Vì đâu mà tôi có thể thấy như vậy nhỉ? Có lẽ nó xuất phát từ cái chủ quan riêng biệt của tôi mà tôi thấy như vậy.
18 Tháng Mười 201510:41 CH(Xem: 34396)
Tôi thích những định nghĩa về tự do của John Adams và yêu thơ Tagore. Cả hai đều khơi dậy cái sức mạnh tiềm ẩn bên trong con người. Điều lạ lùng là dù ở hai vị trí rất khác nhau, một chính khách và một nhà thơ; song họ lại gặp nhau ở một điểm rất chung. Tôi có thể mượn cái quan niệm của John Adam để nói về Tagore. Cả hai đều cho rằng không có sự ưu việt nào bằng sự ưu việt của linh hồn và không có sự giàu có nào bằng sự giàu có của con tim.
18 Tháng Mười 20154:41 CH(Xem: 31588)
Ngồi giữa buổi chiều mênh mông hắn chờ một cuộc điện thoại, bầu trời mở rộng trước mắt hắn, một dãy nhà cao thấp lô nhô trải dài làm cho đường chân trời trở nên răng cưa, gấp khúc. Xa hơn nữa, ở một góc nhỏ xíu lóe lên những tia sét lẫn trong những đám mây xám, những tiếng sét không âm thanh chớp lên rồi tắt ngúm một cách vô thưởng vô phạt.
18 Tháng Mười 20151:23 CH(Xem: 33782)
Lạc Long Quân được viết chữ Hán là 貉龍 君, trong đó, chữ 貉 (bộ trĩ) mà người Việt, theo truyền thống từ ngàn xưa đến nay vẫn đọc là “lạc”. Tiền nhân Việt dường như đã cố tình dùng chữ 貉 dành cho Lạc Long Quân và không đọc theo đúng phiên thiết từ thư Hán là hạc (thú giống như con cầy), mạch (tộc ở phương bắc Trung Quốc) nhưng nhất định là “lạc” chắc hẳn phải có một dụng ý sâu kín nào đó và cho đến nay vẫn còn là bí ẩn văn tự...
18 Tháng Mười 20151:00 CH(Xem: 35484)
Ngôi nhà của anh không hoàn toàn im lặng, hoang vắng mà là một nơi chốn dừng chân của khách thập phương. Nó như là một thứ “trại tỵ nạn thứ hai” mà hầu hết những người lui tới gặp anh đều có mục đích khác nhau. Có người đến để nhờ anh “hợp tác” làm một công việc gì đó; có người đến vì cần một nơi chốn ở tạm; có người đến chỉ để bày ra những cuộc rượu say bí tử, ca hát, ngâm thơ, bày tỏ những tàn tích quá khứ, họ là những người lính đã từng tham dự chiến tranh kể về những trận đánh, trong đó có người đã từng cầm súng ở bên kia chiến tuyến. Họ là những “linh hồn” vất vưởng, thất lạc giữa một khoảng trống mênh mông trong tâm thức bám vào cái hào quang quá khứ hào hùng, đau thương đầy căm phẫn tủi nhục của lịch sử. Có người rũ bỏ quá khứ, lột xác hội nhập vào đời sống mới của xứ sở tự do. Họ bước vào cuộc thử thách trong thương trường, khởi nghiệp bằng đôi bằng tay trắng.
16 Tháng Mười 201510:35 CH(Xem: 37819)
Như nhịp điệu ngàn năm của con sông Mekong, hệ sinh thái vùng châu thổ sông Cửu Long được cân bằng một cách tự nhiên với "mùa nước nổi" và "mùa nước giựt". Theo anh Dohamide Đỗ Hải Minh, một học giả gốc người Chăm, một cây bút quen thuộc của báo Bách Khoa trước 1975, sinh ra và lớn lên ở miệt Hậu Giang Châu Đốc rất am tường về hệ sinh thái của Đồng Bằng Sông Cửu Long, thì trong bao thập niên qua, người dân Miền Tây đã quen sống với nạn ngập lụt hàng năm, hay còn gọi là mùa nước nổi, như là một hiện tượng thiên nhiên đến đều đặn theo chu kỳ. [2]
16 Tháng Mười 201510:03 CH(Xem: 32961)
Em không thể đi hết còn đường còn lại của mưa, anh biết không, có thể chúng dài hơn điều em nghĩ, có thể chúng đang ghen tuông với điều tự do của gió