- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Từ Hầu Như Không Có Chủ Đề, Đến Ngày Cuối Năm...

06 Tháng Hai 20152:57 SA(Xem: 35277)
MotMinhToiVe-PhamAnhDung
Một mình tôi về- ảnh Phạm Anh Dũng

1. Hầu như không có chủ đề

để bắt đầu một buổi sáng
như thông lệ
nhiều cánh cửa mở trên đôi chân tất tả và khép lại
không có chỗ cho sương mù thảnh thơi
trong những mũi giày khi mùa đông tới
những đôi cánh ẩn dưới những con số
để bay đi với tuyết
để bay đi biền biệt
và những thông điệp đứng y nguyên trong các dấu ngoặc kép
như trò xếp hình
giăng từ đông đại dương
mọi thứ hầu như không có chủ đề
cho sự hài hước

Hầu như không có chủ đề
để bắt đầu một buổi sáng
hạt sương lần tìm đầu mối cho sự yêu thương
rỏ hạt
những dòng chảy đã không đi qua nhau
chúng chui vào đất và nín câm
từ đấy

2.Một ngày bài thơ chạy đi tìm giáo viên

trước cái lắc đầu mệt mỏi
bài thơ chạy tìm bạn bè, các khóa học, hội thảo nhóm
nhưng không
bài thơ chạy vào một cuốn sách
gặm nhấm những thách thức:
hoặc ngu ngốc
hoặc vô tri
bài thơ chẳng biết đọc gì
di chuyển vào căn phòng có đầy gió và gió
bài thơ dừng lại ở đó
kết từng con chữ tròn vo
o...o...o...
và đập cánh
bay
như ngày hôm qua nó đánh thức sự tha thứ vào buổi sáng tinh mơ

Ngày hôm sau bài thơ

ký quyết định
dâng hiến thi hài
nó ngập ngừng nói:
" hãy cấy ghép tôi cho những linh hồn đang bị thương"

3.Những ngày đầu thế kỷ hai mươi

rất nhiều lời nói bị chấn thương
chúng đòi cả thế giới bồi thường
sự trơn truột trôi qua ý nghĩ
của chiếc lưỡi chưa nếm mùi vị
đắng

Và từng đôi mắt
tiếp cận gần hơn
sự phiền toái từ những hình nhơn đang giỡn
ngày như hóa vàng
mùa hóa vàng
vẫy vẫy màu tro bụi

Những chiếc bẫy
đặt màu ngây thơ
để vượt qua ranh giới
của sự sợ hãi đang lùng bắt ngày lưỡng lự đang chờ

 

4.Sự phiền muộn đang phản bội

bởi vì bạn nói dối:
vầng trăng mùa đông mang thật nhiều ân sủng
và bạn thu nhỏ nỗi đau
đặt vừa đủ trong bàn tay
để giấu đi

Những ngọn cây đang khiêu vũ
với nỗi sợ hãi
trên ánh trăng vừa vướng lại
nỗi đau mềm
tràn chảy
buộc tội bàn tay

 

5.Những ảo giác bị tách ra từ thực thể

đánh thức sự sợ hãi của đêm
khi bỏ quên
bản án về lũ quỷ sứ
ở nhà
và khi bạn nhìn thấy
bầu trời không là màu xanh

bạn tìm kiếm
tất cả
đôi chân, vớ, giày và bắt đầu mò mẫm
đêm
từng đường buộc trắng chỉ
cho đến khi
nó biến mất trong sự sợ hãi của bầy đom đóm
trôi

và bạn phết
từng nỗi sợ hãi tê liệt
cho đến khi đêm không còn một chớp sao
rồi đóng nghẹt những màu sắc tuyệt vời
trong căn phòng có ô cửa gió của bạn
bạn sẽ thấy khó khăn
như hồi bé bị mắc kẹt
trong những con số có hơn ba chữ số
đánh vòng

 

6.Từ ngày hụt sóng

 

như con mắt không giác mạc

tiêu hủy những viên kim cương
sự tiếc nuối lâm bệnh
và sự sợ hãi nằm trên chiếc giường thế kỷ
những rường cột đếm
từng năm tháng dài lên
yếu ớt
từng giây từng giây
và nhịp thở đôi khi
ngưng
thấy mình từ cõi chết
ngập ngừng
hồi sinh
viên kim cương không còn bóng bình minh
từ ngày hụt sóng

 

7.Phỏng vấn một bài thơ

bạn có thờ ơ
khi con sông bị phá vỡ
sự im lặng chìm sâu

bạn có so sánh
sự im lặng và
từng ngọn sóng chảy vào nhau

bạn có nhắc tôi
về nỗi buồn hôm qua để quên trên mộ gió
sương bạc đã mù tóc cỏ

bạn có chờ đợi
để tìm nơi trú ẩn tàn tro
trong đám rừng vừa bị đốt cháy

bạn có hủy bỏ ứng dụng
nghiệm thử trong từng hạt giống
của mùa xuân

bài thơ
trả lời với sự đủ đầy kiên nhẫn
cất tiếng an lành
mặc nhiên thu hoạch
nó không còn được thấy màu xanh

 

8.Tối nay, từng con đường uốn cong tình tự

không có lá me bay
không có lá phượng gầy
không có ánh đèn võ vàng bên sóng
sóng đã chảy mòn sông
và dòng xe lông nhông giễu cợt
nỗi buồn phía trước

Con đường bật cười hài hước:
ngoái lại phía sau
nhìn bóng mình đang rớt
dài
bổi hổi đôi tay
vớt
chút mình còn lại cuối ngày

9.Và nỗi buồn chống đỡ

trên chạc cây khô
kéo dài đến cơn bão cuối
tan
trên điệu luân vũ với gió của loài chim trên đường di trú
thời gian
đếm từng hơi thở
bay bay

Và thiên thần của tôi
ơi
khởi từng điệu gió không lời
mang hình hài băng tuyết
đặt lên chiếc bánh sinh nhật
cho hai lần tuổi đôi mươi

 

10.Ngày cuối năm, ngày ngựa nghe "hội thảo" độc đáo

ngày vui của đám cỏ
ngựa chạy
ngựa hí
vang
niềm vui quàng ngang quýnh quáng
bước đầu tiên là để xác định các lược đồ tâm thần phổ biến nhất
trầm cảm, thương tích
được nuôi dưỡng bởi nhạy cảm với mất mát
một loạt các tình huống
và hoàn thành cảm giác lo âu, tức giận, kích thích, từ chức...
ngựa nhớ bộ móng
phân cực suy nghĩ
"hoặc / hoặc"
như vừa nhìn qua lăng kính
màu xanh của cỏ
thi thoảng có hình móng ngựa

Và cuộc đua
bắt đầu
từ khóa là: "khủng khiếp, khủng khiếp, khủng khiếp, không thể tưởng tượng."
ngựa phi
ngựa bay
cắt cả đôi chân đến đích
để nhận cụm từ khóa:
"không thể đứng trên đó được nữa"

 

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 99112)
Về Mùa biển động... V ới đôi mắt tinh tường, cái nhìn thàng hậu (nhân bản) Nguyễn Mộng Giác đã xây dựng lại cuộc đời của nhiều gia đình, nhiều nhân vật trong thế hệ những người đã sống hoặc lớn lên ở trong Nam, thời kỳ chia đôi đất nước... Là nhân chứng có con mắt bao quát và sâu xa, ông nhìn và viết lại xã hội miền Nam trước 1975, thuật lại biến cố Phật Giáo những năm 60, biến cố Mậu Thân thập niên 70, biến cố 30 tháng tư 1975, thuật lại cuộc di tản, thuật lại cuộc đời tha hương trên đất Mỹ.. .
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 96505)
Hồn tôi ngây ngây như người nhọc nhằn leo núi, lúc lên tới đỉnh chỉ thấy những khối đá tảng xù xì rêu phong, và nhìn trở xuống là một vực thẳm đầy mây". ( Tha hương , Văn Nghệ xuất bản 1989, trang 1849). Đó là hình ảnh nhà văn Nguyễn Mộng Giác với Mùa biển động.
20 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 72311)
M ùa biển động tập 5, Tha hương là tập cuối, dày nhất, hơn 600 trang, quan trọng nhất và được độc giả mong đợi, để biết số phận nhân vật sẽ ra sao, qua cuộc «đổi đời» tháng 4-1975.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85615)
H ồi xưa, mẹ tôi thường theo mùa mà gọi những người đàn bà bán hàng rong vào nhà để mua hàng của họ. Mùa sen, mẹ tôi mua sen để lấy nhụy ướp trà, mùa cà cuống, mùa cốm, mùa sắn dây…
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 92001)
T ôi có thể kể một câu chuyện giống như diễn tiến tự nhiên của cuộc sống. Tất nhiên điều đó không có hại gì cho sự nghiệp văn chương của tôi. Trừ phi tôi muốn dây dưa bằng những thứ ì xèo người ta gọi là vạ miệng. Con chữ giết người. Sự sứt mẻ tinh thần đem đến những mớ bòng bòng rắc rối. Và họa vô đơn chí sẽ có một vài kẻ bắt vạ không lương thiện. Họ làm tổn thương tâm hồn nhà văn của tôi.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 87870)
T ôi thật sự muốn viết đôi dòng tưởng nhớ anh Nguyễn Mộng Giác nhưng ngày qua bốn ngày, vẫn không viết được gì. Nhớ rất nhiều chuyện. Nghĩ rất nhiều chuyện. Âm ỉ âm u.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 90909)
T háng 10, năm 1999, lần đầu tiên tôi gửi bài cho báo Văn Học. Gửi thử thôi. Không có hy vọng báo đăng. Một vài cây viết kỳ cựu trước 1975 bảo tôi, Văn Học, Văn “tuyển” bài lắm. Có người còn dọa, làm thơ phải biết “nhậu”, viết văn phải biết xã giao, phải có quen biết, có gửi gắm,… Đóng cửa như tôi thì viết có mà để giun dế đọc.
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 78120)
Một phóng sự ngắn về nhà văn Nguyễn Mộng Giác, người vừa ra đi trong sự tiếc thương của bằng hữu. Mời quý vị theo dõi trong phóng sự sau đây  (video 3 phút).
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 100013)
V ì người tụng một thời Kinh Tôi đi rước nắng về in hiên trời Chiều trông chiều vẫn thảnh thơi Tôi đi hái thuốc về in hiên nhà...
18 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 85033)
T ừ xưa tới nay chúng ta cứ nghĩ rằng sở dĩ con người biết đọc là vì i biết nói, nghĩa là biết tạo ra ngôn từ và phát biểu - còn thú vật vốn không biết nói thì làm sao biết đọc cho được. Thế mà các nhà nghiên cứu phòng thí nghiệm khoa tâm lí và khả năng nhận thức gọi là laboratoire de la psychologie cognitive thuộc trung tâm nói trên, chỉ sau một tháng rưỡi trời khảo sát, đà có thể phủ định điều mà chúng ta hằng tin chắc, khẳng định ngược lại rằng loài vượn babouin tuy không biết nói nhưng biết đọc hẳn hòi.