- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

RỖNG

21 Tháng Mười Hai 201412:28 SA(Xem: 30775)
TranhDinhCuong-thieunu
Tranh Đinh Cường


Tôi đã reblog bài viết của Nhược Lạc và cả nhật ký của cụ ông viết cho vợ là cụ bà Thúy Anh. Cả 2 bài viết đều làm tôi cảm động, nhưng lại càng thấy trong lòng mình rỗng không.
 
Rỗng. Không vì bài viết, bài nào cũng tràn đầy tình, bài của Nhược Lạc vừa giản dị vừa sâu sắc.
 
Rỗng, chỉ vì chính bản thân mình, những đau đớn của bản thân mình soi vào tâm  trạng của người, của mối tình đầm sâu kia, sao mà mình nhợt nhạt thê thiết đến vậy!


Rỗng, vì điểm lại, từ hồi tôi biết đến giờ, từ hồi cụ ngoại tôi còn sống đến giờ, cả họ nhà tôi, chưa ai có được một mối tình đầu bạc răng long, chung thủy một lòng, nồng nàn như nhất để tôi có dịp nắc nở ghen thầm và mơ thầm.
 
Ngay như bà ngoại tôi, người đàn bà giỏi giang, sắc sảo khôn ngoan là thế, chồng chết một tay vén khéo cả cơ ngơi đồ sộ nhà chồng và nuôi gần mười đứa con, vừa con chồng, vừa con chung, vừa con các bà vợ bé, lớn, nhỏ, thê, thiếp của ông ngoại tôi thôi , chưa bao giờ làm bà thấm mêt.
 
Ngay từ thời bà tôi còn sống, đã một lần đi cưới vợ bé cho ông.
 
Lúc đã chấm già lại bị xô vào quên lãng hoàn toàn vì cậu út tôi bỏ nhà đi biệt xứ theo một người con gái sắc sảo xứ Huế. Cậu tôi bỏ lại một đàn con nhỏ nhít, một cô vợ dại khờ đúng nghĩa, và một bà ngoại tôi ngẩn ngơ, rơi vào cõi quên quên- nhớ nhớ.
 
Tôi cũng không có cớ nào để ghen tỵ với bà nội tôi, lấy ông nội tôi năm 15 tuổi, chưa hề biết mùi yêu, vì trái tim ông tôi đã thuộc về người đàn bà khác, cho đến lúc chết đi, bên cạnh bà ông chỉ một mực lạnh lùng , dù đứng sau bà là năm thằng con trai, lớn nhất là bố tôi chỉ vừa 13 tuổi. Mà bà tôi cũng không sống với nỗi buồn bã ấy lâu, năm tôi tròn 6 tuổi , sau 1 lần cắt tóc quy y, bà tôi cắt đứt hoàn toàn với quá khứ nhấp nhô bụi hồng mà đi bàn chân không thẳng băng vào cõi quên lãng của tôn giáo.
 
Tôi cũng không thể ghen với mẹ tôi. Chung trà bà uống cả đời là chung trà nguội!
 
Nguội ngắt những lần bà thức khuya chong cửa đợi ba tôi về. Nguội ngắt những ngày ba tôi biền biệt đi theo lần lượt những cô nhân tình nhiều độ tuổi khác nhau, nhan sắc khác nhau, và ngày càng trẻ đẹp hơn, bỏ lại sau lưng lít nhít sáu đứa con lớn nhỏ chênh nhau một năm tuổi.
 
Sau này chung trà bà uống cùng ba tôi ngày càng nguội, vì giữa hai người, mấp mé bên bờ 70 tuổi vẫn chen giữa những ký ức cay đắng, hờn tủi và gai lòng.
 
Tôi chẳng cần phải so sánh với bất cứ hạnh phúc của ai, vì hạnh phúc của tôi chính tay tôi phá vỡ. Tôi đi qua từng mối tình, đều hoặc quay lưng bỏ chạy, hoặc hoài nghi dằn vặt cho đến rã tan tim mình hoặc tim người bị tôi lôi kéo vào cuộc. Tôi luôn luôn trong tư thế sẵn sàng quay lưng và rút dép...chạy, chạy khỏi người yêu tôi vì trước khi tình yêu đó tàn tạ rơi rụng lả tả như vôi vữa lâu năm;  xi măng, keo, hồ, gạch cát còn không thể gắn bó mãi, trách chi thứ phản ứng hóa sinh rặt mùi sinh-hóa của thần kinh và cảm xúc con người? Chạy khỏi người tôi yêu vì tôi biết vì yêu tôi sẽ khổ, vì tôi không yêu như người thường, thứ tình yêu của kẻ khốn cùng, bệ rạc niềm tin và xói mòn lý tưởng, nhếch nhác mọi giá trị vĩnh hằng như tôi, chỉ có thể dìm tôi xuống, không thể nâng tôi lên tới bệ thờ Hạnh Phúc.
 
Tôi không cần đi tìm cái tôi tin là không có, không mãi trường tồn.
 
Tôi không cần thử thách cái tôi tin là đã diệt vong từ nhiều thế kỷ trước, không có bất cứ lý do gì trở lại trong tình trạng hóa thạch đóng băng, những sinh-vật-vô-hình-trong-suốt-bé-nhỏ-li-ti mang tên Tình yêu vĩnh cửu!
 
Dù tuổi thơ tôi nhúng trong màu khói và mùi trà lá gừng dưới ánh mắt xám lạnh của bà nội tôi trong bộ áo tràng màu xám khói, tôi tin tình cảm của tôi cũng chát đắng như trà.
 
Chẳng bao giờ tôi nhắp một tách trà, tôi tin là trà nào rồi cũng nguội.
 
Chưa bao giờ tôi thử uống cà phê, tôi biết cà phê chỉ có đắng.
 
Và tôi chẳng giữ ai lại để cùng uống những thứ đã sẵn đắng cay chát chúa của đời.
 
Chỉ mình tôi, uống cạn cốc nước lọc lạt lẽo của riêng mình.
 
UYÊN LÊ
(SG 12-2014)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Hai 20154:17 SA(Xem: 32676)
Hôm nay, chúng tôi trở về thăm lại nền nhà xưa của nội. Ngày ba sống đã từng ao ước sẽ dẫn đàn con trở về thăm quê cũ. Bây giờ nếu ba còn sống, chắc ông sẽ hạnh phúc lắm. Khu vườn của nội cây chằng chịt, nền đất cũ hoang tàn, ngôi nhà tranh vách đất của nữa thế kỷ trước vẫn đứng im lìm trong nắng sớm. Cây cổ thụ có một tổ ong to đang làm mật. Chu vi khuôn viên đã bị lấn chiếm nhiều.
26 Tháng Hai 20153:55 SA(Xem: 31195)
“Khu rừng này sẽ cho chúng tự do, vậy tại sao chúng vẫn muốn bay khỏi đó. Ông nói với tôi ghét sự trói buộc, vậy tại sao ông không tìm một con dao để cắt những sợi dây đó ra. Hay là…Ông vẫn muốn đứng ở một chỗ để mơ mộng tự do.”
26 Tháng Hai 20151:15 SA(Xem: 31059)
coi phim khiêu dâm một chặp đầu óc bỗng sáng ra đùi. vú và mông có gì lấn cấn nơi câu chữ à phải rồi thơ không đáy tưng bừng chói lọi như gương
18 Tháng Hai 201510:22 SA(Xem: 35026)
Mùa xuân mộng mơ về người yêu đầu Sao không nói với anh về người yêu sau cuối Chợt mắt chiều rất lạ Năm tháng có bao giờ lập lại hôm qua
18 Tháng Hai 201510:16 SA(Xem: 33525)
Ngày ấy mẹ sinh em ra ở làng Hương Hồ bên bờ sông Bạch Yến. Không có con sông nào lặng lờ nước biếc xanh như dòng Bạch Yến, một nhánh của sông Hương tẻ ngang uốn lượn loanh quanh bên làng quê nhỏ nhu mì hiền lành của vùng Hương hồ, tưới mát hết hai triền bờ xanh um, trước khi xuôi về Bao Vinh nhập mình trở lại vào dòng Hương.
18 Tháng Hai 20159:45 SA(Xem: 38258)
Vậy mà đã 40 năm qua đi 1975-2015, với đời người như một cơn gió thoảng, với lịch sử chỉ là một chớp mắt, nhưng lại là một chặng đường rất dài trải nghiệm những tang thương. Thêm một chớp mắt nữa, thế hệ những người cầm bút 1954-1975 đều trở về với cát bụi, một số có thể còn được nhắc tới qua tác phẩm nhưng rồi cũng phải kể tới cuộc sống đầy đoạ và cả những cái chết tức tưởi của họ. Nói tới Văn Học Miền Nam, không thể không có một “cuốn sách trắng/ livre blanc” về thời kỳ đó, một Wikipedia mở, như một “bộ nhớ” cho các thế hệ Việt Nam tương lai.
18 Tháng Hai 20159:32 SA(Xem: 33446)
Anh không về, hèn chi hôm qua, hôm kia, hôm kia kia nữa Con hẻm quen tự dưng nỗi chứng gập ghềnh Bầu trời đêm nay chẳng thắp nổi vì sao Mây cũng giận, khóc oà như trẻ con lạc mẹ
18 Tháng Hai 20159:25 SA(Xem: 31189)
Nắng tô vàng mái hiên chùa Sư về giũ áo gọi mùa xuân lai Nữa đêm rót bát trăng đầy Đánh chuông bát nhã một chày kình thiên
18 Tháng Hai 20159:17 SA(Xem: 32135)
những giây phút đầu của năm thứ bốn mươi hãy nói gì đi em với những thinh lặng bủa vây để rồi tự thương xót thân thể mình đã xanh rêu ký ức nhưng chúng ta đừng minh chứng cho một điều sợ hãi
18 Tháng Hai 20158:26 SA(Xem: 30865)
khóa nồng còn đứng loay hoay thèm nghe thân nhiệt cuối ngày luân lưu vàng mai rụng hết xuân kiều sao còn biếc ngọc tỳ kheo vết buồn