- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Nhà thơ Du Nguyên: Những vần thơ 'góa chồng ngay giữa tuổi trẻ'

03 Tháng Mười Một 20142:39 SA(Xem: 30377)
Du Nguyen và Khuc leu heu mua He
Du Nguyên và Khúc Lêu Hêu Mùa Hè


 “Đọc thơ Du Nguyên có cảm giác cô ấy góa chồng ngay giữa tuổi trẻ của mình” - đó là nhận định của nhà thơ Bình Nguyên Trang, khi đọc Khúc lêu hêu mùa Hè

“Chối bỏ hiện tại”

 

Nhận xét nghe gây sốc nêu trên, trong cuộc trao đổi riêng sau buổi ra mắt, Bình Nguyên Trang không nhắc lại. Chị diễn đạt khác đi một chút: “Tôi có cảm giác cô gái này như đánh mất hoặc bị đời sống tước mất tuổi trẻ của mình. Có gì đó như chối bỏ hiện tại. Khi làm báo, Du Nguyên sống với thực tại, nhưng khi làm thơ, cô ấy mò mẫm tìm kiếm bản thể của mình ở đâu đó”.

“Thơ Du Nguyên khiến người đọc thấy đời sống chúng ta đang sống vô nghĩa và nặng nề quá. Tôi băn khoăn không biết cô ấy có đại diện cho thế hệ mình hay không. Tôi vẫn mong cô ấy viết về tuổi trẻ của mình tươi sáng hơn” - chia sẻ của Bình Nguyên Trang với người đồng nghiệp trẻ.

“Tuổi trẻ của mình như thế nào thì phải chân thành với nó cả trên con chữ” - Du Nguyên chia sẻ. “Ở thế hệ của tôi, chúng tôi không muốn trốn tránh hay lấp liếm thực tế bằng cách này hay cách khác. Chính tôi cũng mong thơ mình tươi sáng hơn. Tôi nghĩ cứ đi hết con đường này sẽ bước sang giai đoạn khác”.

Gần đây có một hiện tượng thơ khác, tác giả Nồng Nàn Phố ở miền Nam với những bài thơ tình viết nên từ tâm sự của bạn bè, tiêu biểu là bài Anh ngủ thêm đi anh, em phải dậy lấy chồng. Nồng Nàn Phố kém Du Nguyên 1 tuổi, cùng lứa, cùng làm nghề báo và là người miền Trung.

Thơ của cả 2 đều buồn. Nỗi buồn của thơ Nồng Nàn Phố dễ gọi tên hơn: nỗi buồn của tình yêu không thành. Còn Du Nguyên là một “ca” lạ, như Bình Nguyên Trang nói: “Phẩm chất của người sáng tạo là không thể nhìn thấy đáy của họ”. Khó có thể gọi tên nỗi buồn trong thơ Du Nguyên, và chắc chắn đó không chỉ là nỗi buồn thất tình.

 

Không thích thơ đơn thuần là thơ tình

 

Thay vì thất tình, Du Nguyên chiêm nghiệm nhiều về cuộc đời và nhấn mạnh nỗi cô độc nặng nề trong thơ. Thơ Du Nguyên vì thế không dễ cảm như thơ Nồng Nàn Phố, nhưng có nhiều bất ngờ. Cô nói: “Tôi không thích những bài thơ đơn thuần là thơ tình. Tôi muốn viết về tình yêu hay tình dục để nói rộng ra những vấn đề khác mà đã sống trong xã hội thì không thể ngoảnh mặt làm ngơ”.

Chẳng hạn, đọc những dòng thơ sau, người hay đùa cợt cũng khó có thể đùa về hai chữ “phụ khoa”: “Em ngồi đây/ dưới vùng phụ khoa ẩm ướt ê ẩm/ những cánh rừng nguyên sinh bị cắt xén/ những lòng sông bị nạo hút/ mặt đất buồn rầu câu chuyện đô thị/ vùng phụ khoa đau” (bài ...Em buồn). Ai nói đó chỉ là nỗi đau thể xác của đàn bà?

Nhà phê bình Văn Giá nói: “Thơ Du Nguyên có thể chưa phổ biến trong số đông công chúng, nhưng điều đặc biệt là được người trong giới đón nhận”.

“Có 2 con đường giới sáng tác đang đi, một là được lòng công chúng, hai là chinh phục người trong giới. Tôi thấy con đường thứ nhất đang được nhiều người lựa chọn nhưng chưa nói lên điều gì, còn chọn con đường thứ hai cho thấy người viết đang đi đúng hướng” - nhà phê bình nhận định.

Nữ nhà thơ sinh năm 1988, quê Nghệ An. Hiện tại, cô là phóng viên chuyên viết phóng sự xã hội. Xê dịch là sở thích của Du Nguyên.

 

Mi Ly
Thể thao & Văn hóa

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95822)
S huhun mang ánh mắt của một lời nguyền, thứ ánh mắt in trên một thỏi sắt. Nhìn hắn như một lưỡi kiếm bén mang linh hồn của Musashi Miyamoto. Tôi biết đến Musashi khi nào tôi không thể xác định, tên của võ sĩ vang danh trên khắp lục địa Bắc Á. Musashi trao cho Nhật Bản sức mạnh của kẻ yếm thế: Go rin no sho. Thuật xâm chiếm của vũ trụ như hai giải ngân hà nhập một, như hai lưỡi kiếm của hai mắt phải nhập một.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 93725)
H ằng đêm tôi sống trong lo sợ. Chung quanh tĩnh lặng, tối ám đến hoang mang. Gió lộng đánh phần phật trên các cánh cửa. Cứ độ giữa đêm, tiếng chân thình thịch đến từ xa, từng bước dẫm nặng nề. Tôi thu mình, rúc sát vào vách. Tôi trong suốt trong màu mực của đêm, không nhìn thấy cả chính mình...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 118526)
t a đã nhiều năm xa tổ quốc nhưng nào tổ quốc có xa ta sờ tay lên ngực nghe còn ấm hơi thở cỏ cây ở quê nhà
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 92692)
P hật giáo đã đồng hành cùng dân tộc gần hai nghìn năm qua, có những đóng góp quan trọng không chỉ trong sự phát triển văn hóa dân tộc, mà còn trong công cuộc kiến thiết và bảo vệ đất nước thời kỳ đầu quốc gia tự chủ vô vàn gian khó... nhận thức rõ hơn cái “nhiệm trọng đạo viễn” của mình trước đất nước và dân tộc, chứ không phải chỉ biết chăm chú xây chùa đúc tượng...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 120732)
T hì cứ gầm lên biển quê nhà Lòng ta vừa dậy sóng Trường Sa Sừng sững oai linh hề! Tổ-Quốc Truyền đăng, gờn gợn máu ông cha.
25 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 114374)
G ót giày đạp vào cái mặt một người một người yêu nước thân chăng bốn góc công an
20 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 88740)
N ói chung, người ta nghĩ đến giải nobel văn học cho Trần Dần. Tuy nhiên, Trần Dần còn có thể được xét tặng một giải nobel nữa: nobel hòa bình, nobel chính trị. Bài viết này đề xuất vấn đề đó.
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 119597)
A nh đã tới chỗ ấy Đã gặp vầng trăng mươn mướt của anh Nó ngồi đó, một mình, không cô đơn nhưng tràn trề tĩnh lặng Nó tự sáng hay em làm nó sáng
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 112286)
LTS : Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, nhà văn Quý Thể hiện định cư tại USA.Hân hạnh giới thiệu một trong những truyện ngắn như những nụ cười ý nhị của Quý Thể gởi đến quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu. TCHL
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 97328)
S au năm 75, cũng như bao nhiêu nhà văn khác, Hạc Thành Hoa bị rơi vào vùng hẫng hụt của những nghị quyết, bo bo, sắn mì… Cả bối cảnh xã hội và hoàn cảnh cá nhân đã đặt ông vào tình cảnh trì trệ, đầu óc khô cứng. Dẫu vậy ông vẫn cầm bút và tiếp tục viết, để cuối cùng cũng cho ra mắt độc giả 2 tập Phía Sau Một Vầng Trăng và Khói Tóc. Song thú thật, khi đọc tôi có cảm giác như thơ ông đã sắp ngừng hơi thở những cơn mộng mị đẹp, đối mặt với thực tế có phần khắc nghiệt hơn nhiều, bởi hoàn cảnh xã hội đã chọn chúng ta chứ chúng ta không có quyền chọn lựa gì cả. Cái quyền thiêng liêng bất khả kia giống như ngọn đèn cạn dầu, leo lét.