- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Em Đoán Trật Lất ... Em Cười Rất Huế

01 Tháng Mười Một 201411:50 CH(Xem: 36312)

PhamHoaiNam 4
Ảnh Phạm Hoài Nam



Em đã đoán trật lất


khi cơn mưa nặng hạt
phố vàng nhòa hiu hắt
đôi mắt nhớ buồn thiu


em đã đoán trật lất
chiếc đồng hồ chẳng đúng
chiếc kim quay thật chậm
điểm giờ mòn vạch mong


em đã đoán trật lất
người ta về hết trơn
chỉ nghe tiếng lộp bộp
rơi trắng mù cơn dông


em đã đoán trật lất
tiếng sấm nguyền phảng phất
đường mưa chừng thật nặng
nỗi nhớ chùng đâu đây



Sẽ còn chút nồng nàn

lặng rơi vào nỗi nhớ
nó nhìn em mắc cỡ
chẳng biết nói năng chi

đứng lặng giữa bờ mi
nhìn tàn mây quẫy sóng
mưa đâu mà bong bóng
vỡ lạc giọng cười khan

bực điều chi mang máng
ồ em chẳng nhớ ra
phía ngoài kia mây vỡn
trắng quá bên hiên nhà

sẽ còn chút nồng nàn
quàng vội vào chiếc khăn
điều gì vừa chớm lan
hình như là nhơ nhớ

hôm ấy sương lịm giọt
đường về xa giăng giăng
em biết đâu mà lần
chiếc khăn quàng chẳng ấm



Bỗng dưng phố muốn hồn nhiên

trời hương sắc bỗng mây thiền buồn tênh
thì ra nỗi nhớ tênh hênh
hôm ai bỏ mặc từ mênh mông về

cỏ yên lặng ngó bốn bề
lả lay gió chẳng thơm kề tóc mai
em đi gió lặng dấu hài
lơ ngơ trễ nãi quên gài bụi trâm

ờ thì có kẻ vờ hâm
nhớ nhung nhung nhớ âm thầm ngó theo
cầm tay chút gió mà reo
ơ em một thuở ta teo tong chờ

hóa ra gió cũng lơ ngơ
hỏi ta còn nhớ bao giờ phố xưa

 

Và em đi "cộp...cộp..."

" như đế giày của con gái
Thành Cát Tư Hãn " (*)
đổ sụp bốn mùa
chưa kịp nghi ngờ mùa thu có vẻ ngu ngơ

và em đạp qua chiếc lá
lụm sụm
vỡ
những ngày còn lại tuổi thơ
cóc cần
em lại lăn kềnh
bỏ mặc dòng sông lềnh dềnh phiên chợ
lóng ngóng
nụ loa kèn buổi sớm
thơm
nứt giữa làn đôi mươi

em tìm
gỡ năm tháng bận cài
cái khuy áo hờ
mẹ gói
một hôm em bỏ quên lời mẹ rớt trên mi

em đi
bỏ mặc điều gì
bên nỗi buồn dát mỏng
đôi giày cỏ non

ừ, thôi em
an ủi lại mềm
em hãy bước đi kiêu hãnh
"cộp...cộp..."
giữa nóc nhà còn lại hồn nhiên
công chúa

và những mũi tên im lặng giữa cỏ
thảo nguyên nằm chờ
để thuộc về cổ tích
như mơ

(*) ý thơ ngoyenthai

 

 

Có hề gì đâu em

như câu chuyện anh vừa kể
về mùa thu sau cánh cửa vừa hé
một bụi nắng sớm xoay như gió
lòng vòng cơn mê

ô em
vai ta có còn kề
để yêu nhau hơn ngày mưa
ta cùng dong dong tháng năm mòn tuổi cũ
khi kể về chuyện ngày xưa
có hề gì đâu em
ngoài kia phong reo hạc đói
có gì buồn mà rụng rơi
có gì buồn mà chơi vơi
ta về thôi mà kề mà áp tháng năm lên mái đầu đã bạc
để mà đi

có hề gì đâu em
hình như buổi sáng sương mờ đến lịm giọt
nhớ thương
vấn vương
tìm nhau ở ngã ba đường
không tay mà với
không mắt để mà mòn mỏi nhìn theo
có hề gì đâu em
con đường cheo leo
con dốc nào mà không cheo leo đến vậy
ừ, ta nhìn vào nhau để mà tin cậy
để mà đi

có hề gì đâu em
hôm nay hình như mây mờ hơn nữa
em nhìn chi bên bậu cửa
em buồn chi, có thể mình chẳng nhìn rõ về nhau
có hề gì đâu em
khi ấy mái đầu mình đã bạc phau
và kề bên nhau mà rụng

 

 

Hôm qua đám mây bị vấp

Nó nhìn đám mây đang khóc
hôm qua mây vừa bị vấp
trên cọc nhọn giữa sông Hàn

Nó nhìn dòng sông tan

Mây trở về thăm mùa trăng vãn
nỗi nhớ cắm trên triền cỏ mọc hoang
châu chấu búng hồn nhiên xếp hàng cổ tích
có con sáo lanh lánh mắt khép lại cầu vồng

Mây như làn khói trắng trong buổi đốt đồng
lanh canh gốc rạ
cười vàng nước mắt
ngày rời quê nỗi nhớ còn bám đất
nhớ nhau ngồi khỏa trăng chơi

Phía bên kia vẫn mây đang khóc
chờ trôi 

 

Em cười, rất Huế 

Em cười, lại rất Huế mặn mà 
Huế một ngày không mưa
Giam hiên vắng trong thành đá ngủ

Em cười, lại Huế 
Dịu ngọt chi mà mắt trầu nhớ thế
Biêng biếc mùa thu

Em cười, dấu triện màu son
Ấn vào mùa thu vàng rất nhẹ
Ta qua mấy mùa long đong

Em cười, rất Huế 
Ta đánh rơi kim chưa khâu kịp lá mùa
Mùa thu thủng thẳng qua hiên nói:
Đừng vội làm chi bước chậm thôi

Em cười, nón nghiêng vành môi
Khua rưng rức nỗi chiêm bao mùa thu cũ
Dấu triện. Màu Son. Và chiếc lá long đong

 

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Giêng 20152:56 SA(Xem: 34849)
Cáo thủ lĩnh đã chết và ngủ say trong nhiều tầng ký ức. Nó được hỏa táng và vì thế không có mộ địa để viếng. Đời thú sau không biết đến vị già làng thủ lĩnh. Hiển nhiên rằng các bậc trưởng lão đời trước đấy không kể lại, cũng không hề dạy chúng cách đối thoại với cộng đồng du mục.
26 Tháng Giêng 20152:47 SA(Xem: 33375)
vào hẻm rậm rịt tóc xúm xít mặt trời cưa ngang một đỉnh cây lá lá lá. lá um. và cỏ tuyền lục thiên nhai. hoẵng một bầy
18 Tháng Giêng 20151:33 SA(Xem: 34742)
Trần Vũ thực hiện Phỏng vấn Ban Mai Vết chân dã tràng của người viết tùy bút
13 Tháng Giêng 20151:35 SA(Xem: 34393)
Những ngày đông buốt giá Trái tim ta máu vẫn đỏ tươi Không thể mất đi nụ cười Không thể mất đi niềm hân hoan sống
13 Tháng Giêng 201512:08 SA(Xem: 32237)
Sài Gòn tháng Mười Hai, tôi về trời nóng dịu và nắng êm. Nơi phi trường, anh Hải quan trẻ tuổi hỏi nơi sinh của chúng tôi và lập lại _ Sài Gòn, Hà Nội _ với một nụ cười. Ra khỏi phi trường em gái tôi nói cho tôi hiểu, anh ta nháy mắt với bạn đồng nghiệp đứng kề là không có tiền kẹp vào passport đó.
12 Tháng Giêng 20153:10 SA(Xem: 33567)
Mai sau khâm liệm nụ cười người theo cổ mộ chẳng cười trần gian huơ bàn tay nắm nửa gang nửa hụp lặn giữa thế gian lầm bầm
09 Tháng Giêng 201512:49 SA(Xem: 32863)
Cách đây ít lâu tôi đọc một bài viết của nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai với tựa đề “Hầu chuyện với anh Trương Tấn Sang” bài viết của ông xoay quanh hiện trạng của đất nước. Như một lời nói thẳng, nói thật, một lời tâm tình dựa trên câu nói mớm của ông Trương Tấn Sang khi tiếp xúc cử tri tại Sài Gòn. Ông Sang nói: “Chúng tôi sẵn sàng nghe những ý kiến cay đắng”.
08 Tháng Giêng 20153:15 SA(Xem: 33291)
Lạ như câu chuyện kể Về một nơi nào đó mà anh không biết được Những tưởng tượng lùng bùng trong hai hàng nút áo Em dừng lại ở nút thứ ba
08 Tháng Giêng 20153:01 SA(Xem: 32883)
Tuyền về làm vợ anh Lâm, bởi vì anh Lâm hỏi Tuyền, bởi vì Ba ưng gả Tuyền, bởi vì những năm đó Tuyền có tương lai gì hơn là một người chồng mà cả Ba và Tuyền đều không dám chắc là tương lai đó sẽ đến.
08 Tháng Giêng 20152:37 SA(Xem: 32911)
Anh đường đột gửi mail cho em, vì, anh không thể nào chịu đựng được sự giày vò hơn nữa. Từ hôm gặp lại em đến nay, biết hoàn cảnh của em hiện giờ, tự nhiên anh thấy trong người làm sao ấy.