- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thế Giới Ảo

03 Tháng Tám 201412:00 SA(Xem: 34625)


thegioiao-tranmongtu-content
  Lưỡng Nghi - ảnh Internet

Sau một thời gian dài quen nhau trong Thế Giới Ảo. Cuối cùng thì tôi cũng thu xếp được một chuyến đi Cruise Alaska một tuần với nàng.

 

Theo những thông tin và hình ảnh nàng gửi cho tôi, Mimi là một cô gái trẻ đẹp, mới 24 tuổi. Nàng đang làm phụ tá giám đốc cho một công ty chuyên sản xuất thời trang cho các ca sĩ, tài tử và những người giầu ở nơi nàng sinh sống. Là người ở nước nào thì nàng còn giấu tôi. Nàng nói trước sau gì thì tôi cũng sẽ biết, không nên nôn nả quá. Chúng tôi trao đổi thư từ với nhau bằng Anh ngữ, và nàng khá thông thạo cả viết và nói nên không có trở ngại gì.

 

Khó mà đoán được quốc tịch của nàng, vì trong hình, đôi khi mắt nàng đen láy như hạt nhãn, tóc dài và đen như đêm Đông Phương. Có hôm mắt nàng xanh biếc như đại dương, tóc vàng như rạ của cánh đồng lúa mì sau buổi gặt. Tôi hỏi thì nàng chỉ cười, nói: Em là như thế, anh gặp, anh sẽ hiểu. Em pha trộn nhiều sắc dân nên đôi khi em đổi màu mắt, màu tóc và ngay cả màu da như con tắc kè nhiệt đới vậy.

 

Thật ra thì nàng thuộc chủng tộc nào với tôi cũng không thành vấn đề. Cái chính là nàng đẹp, nàng kết bạn với tôi và hình như (tôi chưa chắc chắn lắm ở điểm này) nàng cũng yêu tôi như tôi yêu nàng.

 

Tôi là một gã độc thân ngoài ba mươi tuổi (hãy còn trẻ chán) sau vài mối tình không tới bến nào cả. Tôi gửi đời tôi vào Thế Giới Ảo như hơn một tỷ người trên trái đất này đang gửi. Tôi lang thang trong đó bất cứ lúc nào tôi có một kẽ hở sau những giờ làm việc chính thức để kiếm sống và một vài giờ để ngủ. Có khi đang ngủ tôi cũng bổ dậy, sấp ngửa du mình vào đó. Ở thế giới này tôi thấy toàn cái đẹp, đôi khi làm tôi tủi thân vì ganh tỵ. Hình như cư dân ở đây phần đông giầu có, hạnh phúc quá. Ai cũng mặc quần áo đẹp, có nhà và xe đẹp, có tiền đi du lịch khắp nơi (trừ thiên đàng và hỏa ngục) Họ mang tới đây và khoe tất cả những gì họ thu tóm được. Rồi gần như bắt buộc bạn bè Ảo phải bấm vào chữ “Thích”, mặc dù không biết có thực tình thích hay không? Ngay cả những món ăn ngon trên bàn ăn trong nhà, họ cũng mang ra mời người khác ăn và thích “bằng hình”.

 

Những chuyện nghèo khổ và thương tâm thì cũng là một cơ hội cho những người giầu có này rêu rao lòng bác ái của mình. Thời “tay phải làm phúc không cho tay trái biết” trong Phúc Âm không tìm thấy nữa.

 

Tôi đang chán ngấy sắp rút chân ra khỏi thế giới này thì nàng hiện đến. Tôi làm quen kết bạn và nàng nhận lời. Cuộc đời tôi bây giờ sống trong Thế Giới Ảo nhiều hơn thế giới thật. Số giờ tôi gặp nàng mỗi ngày, tổng cộng ngang với giờ làm việc, giờ ăn ngủ của tôi. Với công việc của một Kỹ Sư Giao Thông, một ngày, ít nhất tôi phải làm đủ tám tiếng. Chưa kể những hôm bắt buộc phải làm thêm giờ. Tôi phải bớt giờ ngủ của tôi, và ngay cả khi ăn tôi cũng dùng thời giờ vừa ăn vừa Chat với nàng.

 

Nhưng cám ơn Thượng Đế, cuối cùng thì nàng nhận lời đi chơi với tôi một tuần trên Cruise. Tôi hân hoan coi như là mình đã chinh phục được nàng. Soi gương thấy mặt mũi cũng không đến nỗi nào, chỉ cần đi cắt tóc, cạo râu, ăn mặc tề chỉnh một chút là khá ngay. Tôi lấy mười ngày nghỉ phép. Dành cho mình mấy ngày mua sắm, làm đẹp trước khi gặp nàng.Tôi cũng không quên mua tặng nàng một đôi hoa tai bằng hồng ngọc, để tặng làm quà ra mắt. Tôi lãng mạn nhớ câu thơ Đường “Vấn vương những cảm mối tình/Em đeo trong áo lót mình màu sen”(*) mà cảm động quá! Tôi nhủ thầm, lần tới gặp nhau, chắc sẽ là một cái nhẫn đính hôn, nếu nàng không chê tôi. Còn tôi thì coi như đã “tâm phục, khẩu phục” nàng lắm rồi. Chết mê mệt vì nhan sắc đó rồi.

 

Tôi nói với nàng, em bay từ đâu đến để anh ra phi trường đón thì nàng trả lời là nàng sẽ tới thẳng bến cảng ở Seattle nơi Cruise sẽ nhổ neo và gặp tôi ở trước cửa phòng tôi đã lấy vé cho hai người.

 

Quả nhiên nàng đẹp, đẹp hơn cả trong mấy tấm hình nàng gửi vào Thế Giới Ảo.

 Nàng dịu dàng, thông minh và đa tình. Tôi thấy hơn cả những gì tôi mong muốn trước khi gặp nàng. Nàng cũng mang cho tôi một món quà, và dặn khi nào trở về đất liền tôi mới được mở ra. Một gói quà mềm mại và nhẹ, giấy màu kem và buộc giải nơ màu nâu, trông rất nhã và đẹp. Tôi nghĩ: Cô ấy là nhà thiết kế thời trang có khác, vội cất ngay gói quà xuống đáy va-li.

 

Chúng tôi có một tuần trên Cruise thật tuyệt vời. Bao nhiêu người ngoái đầu lại nhìn mỗi khi chúng tôi đi qua họ (thật ra họ nhìn nàng không phải tôi). Chúng tôi rất tâm đầu ý hợp, nàng hiểu biết khá nhiều lãnh vực: từ văn chương, âm nhạc, cho đến y tế, khoa học, lịch sử, địa lý thế giới.

 

Tôi hỏi nàng, tại sao em giỏi thế thì nàng cười trả lời hóm hỉnh với tôi rằng:

 

- Em ở trong Thế Giới Ảo bước ra, có điều gì mà em không biết.

 

Tôi thấy sự hiểu biết của tôi so với nàng thật là hạn hẹp, thế mà trước đây đã có đôi lần tôi tự phụ cho mình là tài, giỏi lắm rồi (vì tôi được bạn bè thán phục).Bây giờ nghĩ lại, ngượng.

 

Một tuần lễ bồng bềnh trên đại dương trong một con thuyền đầy đủ tiện nghi và các phương diện giải trí. Chúng tôi cùng nhau hạnh phúc hưởng những món ăn ngon lúc nào cũng có sẵn sàng bất kể giờ giấc. Tôi say mê chiêm ngắm nàng khêu gợi trong bộ áo tắm hai mảnh nhỏ xíu, bơi lội trong hồ bơi trên boong thuyền; nàng sang cả trong áo dạ hội khiêu vũ hay đi xem trình diễn kịch nghệ. Để được nhìn nàng hả hê cười hay nàng nhìn tôi nhăn mặt chỉ cần ghé xuống Casino. Muốn xem nàng cử tạ một cách ngạc nhiên thì vào Gym.

 

Điều đưa tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác là khi đi khiêu vũ nàng mang trên người những món nữ trang rất giá trị. Dưới con mắt của tôi đó là kim cương thật sự, không phải là loại nữ trang fashion rẻ tiền được. Khi vào sòng bài nàng đánh những tiếng bài rất lớn, thua không hề nhăn mặt (chỉ có tôi nhăn mặt, dù không phải tiền của mình) Khi vào Gym thì nàng nhấc lên những quả tạ ngoài dự đoán của tôi thật xa một cách nhẹ nhàng.

 

Và nàng nữa, nàng không hề cho tôi biết tên thật của nàng, ngoài cái ký hiệu nàng dùng để liên lạc thư từ trước đây. Nàng nói, cứ gọi em bằng “Em” là được rồi.

Màu da, màu mắt, màu tóc, nàng luôn luôn thay đổi tùy theo sáng sớm, trưa hay chiều tối. Đôi khi tùy theo màu y phục nàng mặc hôm đó nữa. Có hôm buổi sáng tóc nàng thật ngắn, buổi chiều hôm sau, tóc nàng dài xuống ngang lưng. Lạ thật, làm sao chỉ qua một đêm tóc nàng mọc nhanh như thế!

 

Thấy tôi mỗi lần tỏ vẻ ngạc nhiên hay thắc mắc thì nàng chỉ nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Nụ cười ngây thơ nhưng có thể làm đổ cao ốc, xiêu du thuyền.

 

- Em ở Thế Giới Ảo bước ra mà.

 

Tôi chỉ biết im lặng, cầm tay nàng để biết nàng đang bằng xương, bằng thịt, thế thôi.

 

Nhưng được ở bên nàng, tôi thấy mình thật may mắn, hạnh phúc quá, Tôi như quên cả những điều lạ lùng ở nàng, quên cả ngày về. Ước ao con tầu cứ trôi đi trong đại dương qua bến này sang cảng khác. Cứ trôi đi…trôi đi…trôi đi.

 

 

Thành tỉnh dậy sau một lúc không biết là bao lâu. Thấy mình ngủ gục trước cái laptop. Ngơ ngác nhìn lên mặt khung hình trắng toát, lóe sáng với những hình ảnh nhảy múa không rõ rệt. Thành bấm lung tung trên những cái nút để điều chỉnh lại, nhưng thất vọng quá. Có lẽ máy bị “crash” rồi!

 

Mấy tuần nay Thành lên mạng Chat với một cô bạn gái mới không ngơi. Một người đẹp với rất nhiều hứa hẹn. Sao bỗng nhiên cái máy sinh sự thế này, anh tắt đi, mở ra, đến cả mươi lần vẫn không thể nào mang máy trở về hoạt động lại được.

 

Anh hàng! mắt hoa, đầu choáng váng, anh đứng dậy, vào buồng tắm vã nước lên mặt cho tỉnh hẳn. Anh lắc lắc cái đầu mình, ra tủ áo, lấy một chiếc để thay, anh muốn ra khỏi nhà cho tỉnh người.

 

Lật lật máy chiếc áo treo trên mắc, anh bỗng nhìn thấy một chiếc áo lạ trong tủ. Anh lấy cái mắc áo xuống, một chiếc áo thun trắng, quay trước quay sau, anh đọc được hàng chữ in khá to màu đen trên nền áo: FACEBOOK.

 

Lạ thật, anh không hề mua và cũng chẳng ai cho anh cái áo này. Dưới chân anh, mảnh giấy gói áo còn vứt đó, anh nhặt lên, thấy cái giấy quen quá. Cố nhớ lại đã nhìn thấy cái tờ giấy gói này ở đâu, mới đây thôi. Cái giấy màu kem có cái giải buộc màu nâu. Hình như có điều gì rất lạ đi qua trong đầu anh như một cuộn phim. Anh cố nhớ một quãng đời nào đó, nhưng hoàn toàn không nắm bắt lại được.

 

Sau lần máy bị crash đó, Thành chẳng bao giờ tìm lại được cô bạn gái trong Thế Giới Ảo nữa.

 

Anh hay chăm chú nhìn xuống hai lòng bàn tay mình, lẩn thẩn hỏi: Cái Thế Giới Ảo kia tiềm ẩn ở trên màn hình hay chính những ngón tay mình gửi Thế Giới Ảo lên đó.

 

Trần Mộng Tú

7/30/2014

 

(*) Tiết Phụ Ngâm- Cảm quân triền miên ý/Hệ tại hồng la nhu- Thơ Trương Tịch,

Ngô Tất Tố dịch

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 118616)
N ỗi nhớ em mang cho anh ngày vội vã Chẳng kịp nói dăm ba câu Chuyến tàu lao nhanh như kẻ trộm gặp lệnh truy nã Anh như tội phạm thuộc về riêng em… Và lẩn khuất trong dòng người tấp nập
12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 122568)
T a còn nửa bóng nguyệt hồng Biết bao giờ động tùng dương kiếp này Uống đi!liễu rũ cơn say Ngày mai còn mất trang đài về đâu
07 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 97563)
Đ ến hôm nay, ngày 6 tháng 5, bức hình nay có tên là Situation Room Photo, tự nó đã có đời sống riêng của nó, và người chụp vốn là nhiếp ảnh viên chính thức của toà Bạch Ốc, đã hẳn không còn là cha tinh thần của nó nữa. Hàng triệu người đã thấy nó, đã bị lôi cuốn, đã thích thú, đã soi bói, đã bàn luận và phân tích, cả chất vấn, và mặc sức… hoán đổi (altered, hoặc tiếng nhà nghề là photoshopped).
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 106537)
N hững lời chứng thuyền nhân, những hình ảnh kỷ niệm, những bài viết ngậm ngùi… ngày giỗ năm nay càng thêm lớn với 3 chương trình lễ tưởng niệm nơi tượng đài Chiến sĩ Việt Mỹ, đêm thắp nến, hội thảo, chiếu phim, và hàng loạt những chương trình truyền thanh truyền hình, băng đĩa kỷ niệm. “Ngày này năm ấy” được người Việt lưu vong nhắc đến tựa như dân Mỹ đóng lại vở kịch nội chiến 1876 hàng năm. Khác chăng, trang sử của chúng ta chưa thể khép lại. 
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 101816)
K hi bố tôi rời bỏ gia đình đi tìm một cuộc sống mới, tôi còn quá nhỏ để hiểu điều gì vừa xảy ra. Tôi không nhớ được mẹ tôi có buồn nhiều không, có khóc nhiều không? Tôi chỉ nhớ mẹ tôi nói với tôi rằng bố tôi sẽ không bao giờ về nữa. Tôi không hiểu vì sao mẹ tôi nói thế. Tôi hỏi lại thì mẹ tôi trả lời : “ lớn lên con sẽ hiểu ”.
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 109160)
T rong thế giới " không có vua ", cha con, anh em gầm gừ, chửi bới, cạnh khóe, cấu xé nhau, không tiếc lời nanh độc giành cho nhau; em "sòng phẳng" trả "tiền công" cắt tóc cho anh trai; cha chồng nhìn trộm con dâu tắm, em chồng ngang nhiên sàm sỡ, đòi ngủ với chị dâu; con giơ tay biểu quyết để cha chết...
06 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 93526)
Đ ây là bài viết thứ hai, trong số 3 bài viết về tương lai Đồng Bằng Sông Cửu Long “Nhìn Xa Nửa Thế Kỷ Tới” . Bài thứ nhất, như một tổng quan, với nhận định: thủy điện vẫn là nguồn năng lượng rẻ nhất, do nhu cầu phát triển, những bước khai thác thủy điện trên sông Mekong, cho dù mau hay chậm, trước hoặc sau, thì đó vẫn là một tiến trình không thể đảo nghịch trong vòng nửa thế kỷ tới.( Ngô Thế Vinh )
05 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 113487)
T ôi ký họa mặt người vào dòng sông buông Nơi có lau sậy hóa mình trôi theo tiềm thức Đột ngột giận mình
04 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 87315)
C hủ nhật ngày 1 tháng 5, 2011[...]Tổng thống Barack Obama và Phó Tổng thống Joe Biden cùng các thành viên trong ban an ninh quốc gia theo giõi, qua "hệ thống truyền hình riêng" (secure communications systems) tại phòng hội (Situation Room) tại toà Bạch Ốc, cuộc đột kích của toán Navy SEAL Team Six, dưới sự điều động của cơ quan tình báo Hoa Kỳ Central Intelligence Agency (CIA), vào sào huyệt của Osama bin Laden tại Abbottabad, Pakistan, cách Washington, D.C. trên 7,000 miles.
30 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 94958)
T ôi cũng nhớ cả đến những đêm về sáng ở vũ trường Tự Do, ngồi nghe Lệ Thu hát hết bài Tôi Đưa Em Sang Sông , để rồi ngày mai lại phải xa thành phố về một nơi mịt mù của đất nước. Sau này, lần nào từ Mỹ về thăm lại Saigon, chúng tôi cũng đến Givral ngồi bên ly cà phê, trầm ngâm nhớ lại cả một thời và những người bạn ngày xưa. Bây giờ thì Givral không còn nữa rồi.