- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CÔ GÁI ĐI TÌM NÚI

28 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 33255)

nguyenhoangnam-ninhthuan-content
 Ninh Thuận- Ảnh Nguyễn Hoàng Nam



Ngày xưa có một cô gái đẹp đi tìm núi.

Cô gái sinh ra giữa 1 miền đồng bằng mênh mông trải dài ngút ngát . Lúc cô còn bé, cánh đồng trải dài hết tầm tay. Lớn lên một chút, đi hết tầm chân vẫn là cánh đồng. Vào tuổi trăng tròn, mắt đã trong, tim cũng trong, mút mát hết tầm mắt vẫn là cánh đồng.

Cô gái chưa bao giờ thấy núi.

Rất dễ nhận biết người sinh ra từ cánh đồng. Mắt sáng trong, tia nhìn thẳng băng phẳng lặng, làn da trắng thấm đẫm phù sa, lấp lánh như có nắng, nụ cười hào sảng như gió phóng khoáng băng qua cánh đồng. 

Cô gái ấy bắt đầu nghe nói đến núi từ những câu chuyện xa vời đứt đoạn lửng lơ của những người già tuổi đã qua, mắt tràn ngập khói đồng, diết da kể về núi. Rồi ngong ngóng núi vào đến cả trong giấc mơ. Những giấc mơ có núi và cả những giấc mơ khắc khoải không có núi.

(Cả trong những cuốn tiểu thuyết, người ta cũng chỉ viết về núi- những là Chiêm bao thấy Núi- yêu người ngóng núi, Lên núi thả mây... Đến chuyện thần thoại cũng giành phần thắng cuộc trong tình yêu cho ông Vua của núi là chàng Sơn tinh thay vì chàng Thủy tinh, vua của biển cả. Người đồng bằng nghiêng hẳn về phía núi đến như thế mà!)

Sau khi mẹ cô bỏ mấy chị em cô và cha cô đi theo tiếng gọi thăm thẳm của núi xa. Cô lại càng khát khao thấy núi. Cô giận mẹ. Nhưng Cô không thể hiểu cha. Người đàn ông của đồng bằng đơn giản , phẳng lặng đó không hề oán trách, hận thù người đàn bà đã nhẫn tâm từ bỏ gia đình. Cha gói ghém hành trang, dắt 2 chị em cô đi tìm mẹ.

Vậy là năm cô tròn mười bảy tuổi, cô lẳng lặng bỏ lại sau lưng cánh đồng, con sông lười như ngủ, căn nhà tranh nằm mơ màng trong khói rơm, gió lang thang trên những tàng cây cau, không gian ngập tràn hương lúa mới. Bỏ tất cả lại sau lưng, cô theo cha lên đường , cha khắc khoải đi tìm mẹ, cô khát khao đi tìm Núi!

Cô gặp chàng thanh niên đầu tiên, người hứa hẹn dắt cô đến núi. Anh ta trải hoa trên những con đường họ đi qua, trên những triền đồi ngày càng thoai thoải tắm trong sương mờ mịt như ảo giác. Gió thì thầm trong tai cô những lời ngọt ngào trĩu nặng đam mê, những vuốt ve không ngừng, gợi lên xao xuyến thầm kín của tuồi thanh xuân. Càng đi càng xa. Càng đi càng khao khát. Một đêm chàng trai thì thầm vào tai cô:

- Chỉ sáng mai nữa thôi, mình sẽ lên tới đỉnh núi.

Vòng tay chàng trai xiết lấy cô, càng lúc càng chặt, hơi thở nóng bừng rạo rực. Cô vùng vẫy thoát ra bằng cả sức lực. Trong cơn giận dữ điên cuồng hai người lăn long lóc qua triền dốc. Cô sững sờ thấy mình đang ở dưới chân một ngọn đồi. Trước mặt vẫn là thăm thẳm cánh đồng. Bao lâu nay cô chỉ đi vòng vòng quanh đồi đất này. Mà ngỡ đã đi tới núi.

Cô cắn môi, bỏ lại chàng trai ở lại với ngọn đồi và tiếp tục lên đường đi tìm núi.

Chàng trai thứ hai không hứa đưa cô đi tìm núi. Anh ta đến từ 1 ngọn núi. Anh ta say sưa kể với cô về những ngọn núi, về màu xanh thẫm như gắn vào bầu trời, về gió rú rít trên những đỉnh cao, về sự âm trầm của rừng sâu, về những đôi mắt thú thắp lửa trong đêm và cảm giác bay bổng khi đứng trên đỉnh núi. Về những con người sinh ra từ núi, đôi mắt mang theo cả bóng của rừng.

Anh ta càng làm cô thêm chếnh choáng vì cồn cào. Cô đã uống từng lời của anh say sưa như nhắp mật ong rừng. Nhưng anh từ chối không đưa cô đến núi.

Anh hốt hoảng:

- Anh đã từ núi đi ra. Anh không thể quay về với núi. Đường rất xa mà anh thì mỏi lắm rồi.

Cô lặng lẽ , quyết liệt quay đi. Cô không thể tha thứ cho những người bỏ chạy và bỏ cuộc.

Người thứ ba không tìm đến cô. Cô tìm đến anh ấy. Từ những lời đồn đại về một người đàn ông sinh ra từ núi.

Cô đã đi theo lời thì thầm tọc mạch tinh nghịch của những ngọn gió để lần ra anh.

Anh đúng là núi!

Vừa gặp anh, cô đã sững sờ, mê muội , vô thức bị hút vào anh như vụn sắt bị hút vào khối nam châm sù sì khổng lồ. Anh đứng sừng sững trước mặt cô, mắt nhìn xa xăm, cô không thấy bóng mình trong mắt anh, chỉ có bóng núi, mịt mùng và thăm thẳm. Anh lãnh đạm mặc áo thun mỏng, phô thân hình 6 múi cuồn cuộn, quần kaki xanh màu rừng. Anh dửng dưng phô bày làn da đen rắn như thép và hàm râu xanh rì lởm chởm vẻ 1 đường viền khinh bạc quanh quai hàm vuông chữ điền. Anh vô cảm trước nét đẹp con gái (đã kịp chín muồi thành đàn bà qua 2 cuộc tình với những-người-đàn-ông-không-phải-núi) của cô .

Anh không bị giựt mình trước đôi mắt dài, hàng mi đen nhánh đổ bóng rợp tình tứ của cô, Anh cũng không bị thu hút trước giọng nói đặc biệt trong veo, đôi môi khiêu khích cong cớn màu hồng bạch thanh tú của cô.

Anh chỉ nhìn lướt qua cô diễu cợt:

- Người em có quá nhiều dấu tay, cô gái ạ!

Và anh quay đi trước đôi mắt long lanh giận dữ của cô. Lần đầu tiên cô mất ngủ và không còn mơ về núi. Đêm đó cô chỉ chập chờn mơ về Anh.

Chưa có người đàn ông nào đủ can đảm bước đi khỏi cô. Cô phải có được anh. Cô phải có được núi. 

Những ngày sau đó, cô lùng sục tìm hiểu tất cả về anh, như thợ săn lành nghề tìm hiểu về con mồi của mình. Cô lần dò tìm về quá khứ sinh ra ở miền ngược vùng thượng du của anh. Về tiểu sử lờ mờ của người bố. Về người mẹ nhọc nhằn mang tiếng chửa hoang và một mình nuôi con trong 1 căn chòi nhỏ trên nương. Về tuổi thơ khổ nhục đi chăn bò trên đỉnh núi, về hành trình lội ngược từ núi về đồng bằng vào giảng đường đại học. Đó là bức tranh gàm màu lạnh của vách đá núi.

Cô thôi không tấn công anh nữa.

Cô chỉ đến bên anh những khi anh cần cô nhất.

Khi con thú trong anh cô đơn một mình ngồi liếm láp vết thương quá khứ, cô tưới mát lên anh những thủ thỉ vuốt ve của giòng suối lành. Khi anh sôi sục lăn lộn kiếm tiền mưu sinh, cô chìa bàn tay nhỏ nhắn ra cho anh nắm lấy. Khi anh gầm gừ cay đắng vì những thất bại, những lừa lọc va chạm với cuộc đời, cô dụi đầu vào anh, mái tóc êm đềm như một tàn lá rũ.

Cứ như thế mà cô từ từ bước vào đời anh, theo kiểu người đồng bằng, dịu dàng mà nồng nàn, âm thầm mà quyết liệt.

Một ngày anh nói với cô, mặt nhợt nhạt nhưng mắt đầy lửa:

- Em có muốn đi lên Núi cùng với anh không?

Cô muốn ngất lịm đi vì sung sướng. Cô muốn hét vang lên "I do I do", như cô gái ngoan cuối cùng cũng được trao nhẫn cưới giữa nhà thờ. Nhưng cô chỉ nắm chặt tay anh cười rạng rỡ.

Và họ bắt đầu hành trình đi về núi.

Nhưng con đường đi đến núi không như cô tưởng tượng. Không có hoa cỏ thơ mộng, không có gió vuốt ve ngọt ngào, không có cả bóng mát, hoa rừng, cây xanh. Chỉ có những cánh rừng trơ trụi vì bị khai thác gỗ cạn kiệt. Những thung lũng sâu chập chùng đầy mây quẩn quanh chân đèo quanh co khúc khủy. Những con người lầm lũi, vàng mắt vì đói muối.

Cô và anh phải đạp lên đá tai mèo nhọn lểu, xanh rêu bằng đôi chân trần. Đôi chân của anh đầy vết chai, đôi chân nhỏ bé của cô trầy xướt và rướm máu. Có những chiều mưa rừng sầm sập đổ xuống trên đầu, anh và cô chúi vào một hốc cây ẩm mốc giữa rừng để trú qua cơn giông. Có những đêm cả hai nằm ngủ giữa thung lũng, gối lên cỏ ẩm và bao bọc trong ngân hà mênh mông sao trời. Có những đỉnh cao dốc ngược, đến nỗi hơi thở đóng cục không thoát ra khỏi lồng ngực được. Có những vùng khô hạn đến cổ họng khô rát bỏng lên vì thiếu nước.

Nhưng điều làm cô khốn khổ nhất chính là anh. Anh luôn miệng hối thúc cô tiến về phía trước, anh luôn đòi hỏi cô phải cố gắng hơn nữa, và đôi khi độc đoán, nghiêm khắc khi cô không gắng sức. Anh chau mày khi cô mệt mỏi, yếu đuối. Anh chỉ biết có đỉnh núi trước mặt, anh không quan tâm đến cô, người đồng hành bên cạnh suốt trên đường đi.

Một ngày cô không còn chịu nổi, cô đã gục mặt vào bàn tay rướm máu, trầy sướt vì gai góc và òa khóc:

- Em không thể đi hơn được nữa. Em mệt mỏi lắm rồi!

- Em phải cố gắng, mình đã đến rất gần đỉnh núi rồi. Em chưa cố hết sức- anh chau mày như mọi khi.

Bây giờ không chỉ toàn thân cô rướm máu, mà trái tim của cô bắt đầu rỉ máu:

- Em không còn muốn đi tới đỉnh núi nữa. Đây không là điều mà em muốn!

- Đây không phải là Núi mà cô tưởng tượng thì đúng hơn- anh quắc mắt, giận dữ- Chinh phục đỉnh núi không để dành cho những người yếu đuối, thiếu bản lĩnh. Cô đừng bao giờ mơ tới núi nữa! 

Cô gào lên bỏ chạy ra khỏi anh:

- Anh không có trái tim! Anh không hiểu em không muốn Núi nữa, em chỉ muốn anh thôi!

Trong nước mắt giàn giụa, cô chạy một mạch qua những con đường mòn khúc khủy, đạp lên những rễ cây sù xì, cành lá quấn vào mặt cô ràn rạt, chim chóc bay xao xác trên đầu cô. Cho tới khi cô vấp vào một thân cây và cô té ngã lăn tròn trên sườn núi đầy cỏ gai lởm chởm.

Cô tỉnh dậy. Bóng tối mờ mịt vây quanh cô, mùi hương hoa thoang thoảng lúc xa lúc gần, thật dịu dàng, quen thuộc, như mùi hương của mẹ. Một vòng tay ấm áp cuộn tròn quanh thân thể đau nhừ của cô, khuôn mặt khuất trong bóng tối cúi xuống cô đầy ân cần. Cô ráng mở to mắt nhìn xuyên qua bóng tối để nhìn tận khuôn mặt đó, nhưng không thể. 

Có lúc cô tưởng đang nằm trong vòng tay của anh, có lúc cô lại tưởng tượng ra khuôn mặt của mẹ. Một hơi thở dài xuyên qua không gian và giọt nước mắt nóng rơi trên da thịt cô. Cô khẽ rên lên:

- Mẹ!

Một bàn tay ram ráp vuốt nhẹ lên má cô.

- Mẹ ơi, con nhớ mẹ.

Mẹ cô không trả lời, chỉ có đôi mắt ấm như lửa soi vào cô đăm đắm. Cô nức nở:

- Mẹ ơi! Sao mẹ lại bỏ con và cha? Sao mẹ phải đi tìm ra núi? 

Một hơi thở dài lạnh ngắt phả ra bên tai cô.

- Con cũng đi tìm núi, mà mẹ ơi, sao không bao giờ tới? Núi ở đâu? Mẹ có tìm ra núi không?

- Mẹ không tìm thấy núi con ạ- giọng mẹ trầm như từ sâu trong đất vọng lên- Mẹ đã đi tìm miệt mài và cuối cùng mẹ không đến được núi.

- Mẹ có biết cha con của con đi kiếm mẹ bao lâu nay không? - cô hờn dỗi.

- Mẹ biết hết. Mẹ có điều này muốn nói với con, mẹ đã quay về nhà, và ở đó mẹ thấy núi. Bấy lâu nay, mẹ chỉ đi tìm núi đâu xa, quay đầu lại mới thấy núi ngay nơi mẹ đã sống con ạ.

- Mẹ đã về nhà à? Ba có biết không? mẹ có gặp ba không? ba vẫn chờ mẹ quay về.

Một giọt nước mắt nữa lại rơi trên má cô nóng rẫy:

- Mẹ biết ba vẫn chờ mẹ, mẹ đã về nhà, và đã gặp ba. Con đừng như mẹ nhé, đừng đi đâu xa...Núi ở ngay trong lòng mình.

Rồi bóng mẹ nhạt dần. Cô cuống quít:

- Mẹ ơi, mẹ đừng đi. Con nhớ mẹ...

Vòng tay ôm vẫn xiết chặt hơn, giọng nói của anh hối hả bên tai cô:

- Em tỉnh rồi à? Em làm anh sợ quá. May mà em lăn vào ngay cổng chùa trên lưng chừng sườn núi, nếu không thì...Anh sợ lắm rồi, lần sau em đừng có hư thế nữa...

Cô úp mặt vào vồng ngực vững chãi của anh. Nước mắt ràn rụa.

Ánh sáng một vì sao rạch ngang bầu trời soi rõ Đỉnh núi vẽ một đường sừng sững phăng phắc trên màn trời đêm.



Em chỉ biết Anh là Anh, cũng có khi anh là núi.


UYÊN LÊ

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 107743)
H ọ đã lặn ở một chiều sâu nhất mà họ có thể làm được. Họ không nói gì được với nhau. Người cha bao giờ cũng bám sát cạnh con, cái khoảng cách giữa hai người trước sau chỉ dài bằng đúng một chiều dài của người cha. Ông vừa lặn vừa nghĩ, một là cả hai cha con cùng thoát, hai là một mình nó thoát. Nhất định không phải chỉ một mình ta. Nó còn trẻ, nó cần sống hơn mình.
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 108321)
d ấu vết bàn chân trên lối đi không màu nhiều nỗi buồn trong anh đã nhập viện không có chỗ nằm sao nỗi buồn không chết ngay trên đường nhập viện mà đòi theo cái chết khốn nạn đời anh
21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 112199)
B iển tràn vào thành phố dải Phù Tang mặn chát lệ mùa khô ... Họ đã chết nhưng những nhành hoa Anh Đào vẫn thăng hoa nỗi khốn khó trước ngọn Phú Sĩ
20 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 99812)
T ôi trở về ngôi nhà của gia đình sau hơn hai mươi năm xa cách. Ngôi nhà chừng như không thay đổi mấy ở mặt tiền. Vẫn ba gian tường quét vôi trắng, điểm một vài khung cửa khép hờ, một chái bếp ở hiên sau và mảnh sân con vuông vức nơi lối ra vào. Dấu tích của thời gian chỉ ẩn hiện lờ mờ từng đốm ố trên vách tường cũ, đã ngả màu cháo lòng và loang lổ đây đó như những vệt mụt nhọt thâm sâu...
19 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 90089)
. . Với tôi, thơ không rao truyền một ngôn ngữ nào to tát: thơ chỉ là tâm sự, là “một chút riêng tư”trao gởi người thân, bạn bè, những kẻ đồng hành biết, và sẽ quen.” . . .
17 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 72209)
C húng tôi tiếp đón những người khách đầu tiên của chương trình 500 lịch sử phỏng vấn, với niềm hân hoan xen lẫn xúc động. Tưởng rằng sẽ rất bỡ ngỡ và khó khăn khi phỏng vấn một người lạ về những gì rất riêng tư, thế nhưng mọi việc đã trôi qua thật êm đềm, nỗi thương đau cũng như niềm hạnh phúc của từng người đã được chia sớt trong ân cần và thương cảm.
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 71817)
.. . M ắt thuyền của Nguyễn Xuân Tường Vy là một minh chứng về kiếm tìm và kiến tạo bản sắc của một cây bút. Mười hai tác phẩm của chị đã cho tôi những trải nghiệm thú vị. Khi dấn bước vào con đường văn chương chữ nghĩa, có lẽ ai cũng mong cho mình sẽ có được bước khởi đầu thuận lợi. Song con đường đến thành công thường luôn chứa đựng nhiều thử thách. Một khi được tôi luyện qua thử thách, mỗi cây bút sẽ trưởng thành hơn, vững vàng hơn: “ Có thể vượt qua thế giới lớn lao của loài người, không phải bằng cách tự xóa bỏ mình đi mà bằng cách mở rộng bản sắc của chính mình ” (R. Tagor)
15 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 86342)
N hư nhiều người, khi đọc bài “Tìm Thăm Nguyễn Hữu Đang” của Phùng Quán, chúng tôi rất xúc động. Cụ là một người xuất sắc về đủ mọi lãnh vực: văn chương, khoa học, chính trị, thông thạo nhiều thứ tiếng, mà suốt hơn 50 năm qua đã bị đọa đầy đến cùng cực...
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 113744)
Ơ i Hoài Khanh đang còn ở Biên Hoà tóc bạc phơ nhớ đêm giáng sinh nào lên Đà Lạt thăm Thiện Ơi Hoàng trúc Ly khuất mặt những câu thơ Thiện ngợi ca bởi Thiện là thi sĩ là hoạ sĩ lạ lùng kia đã đi qua rồi đi cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất (7) Thiện đã về Thiện đã tới.
11 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 95600)
N hà văn, nhà thơ, nhà tư tưởng, dịch giả, giáo sư, cư sĩ Phật giáo Phạm Công Thiện vừa qua đời vào ngày 8 tháng 3 tức thứ ba vừa qua tại Houston Texas, hưởng thọ 71 tuổi, theo Cáo bạch của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ cũng như sự xác nhận của gia đình.