- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Phương Uy – Những Ngày Của Tháng Tư

12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33530)


phannguyen4-2014-content
 tranh Phan Nguyên


ĐỘC THOẠI  

 

cắm que nhang tưởng niệm cho ngày ra đi

thấy niềm cô đơn một lần nữa trở lại

đêm soi gương sâu hút ánh mắt

thoai thoải đường cong li tâm ấm ức

 

sự im lặng mọc ra từ những bức tường trắng

sự im lặng không mang khuôn mặt an nhiên

người đã đi vào hoang mạc

từng vũng máu từ cái bóng tôi đổ xuống đen ngòm

 

tiếng cười gươm nhọn

đã nằm đâu đó bên kia vùng trí nhớ

người thật sự đi vào hoang địa

nỗi lo sợ không còn chạy lòng vòng

 

ngồi im nơi cõi đá khô

đêm chiêm bao phủ đầy bụi

tiếng đồng hồ đếm những cuộc thiên cư của các giấc mơ

về nơi cây táo gai nở hoa

 

người đã đi vào thinh lặng

bên kia vùng trí nhớ

tôi ngồi nói chuyện với bàn phím

tiếng đổ rạt rào những thanh âm mưa

 

tôi ngồi viết từ nơi có nhiều nỗi buồn

khoảnh khắc những âm vang từ hoang địa

đừng để mình nhiễm lạnh

trong hoang vu độc thoại với cuộc đời.

 

Phương Uy

 

 

TRÊN CÁNH CHIÊM BAO

 

nhặt nốt hương ngày cũ 

nghe mùa tha hương

đi qua tiếng nấc chớp nguồn

mưa khứ hồi chuyến muộn

 

dung nham vỡ òa cánh phượng

gió mang lửa mặt trời

chiều di căn nắng

nắng nở trên những tán cây, trên diệp lục đá

 

lá nứt môi thầm thì

bờ môi đã lâu không được hôn

em về chậm để thanh xuân cùng cạn

hàng cây già buông những ngón tay khô chập chờn đón nắng

 

lũ sâu cuốn kén

nỗi buồn nứt trên lưng

chờ ngày mọc cánh

thoát thai

 

anh đeo mang ngày đồng thoại

lớp da buồn nám nụ cười

con mắt dị ứng

nhức buốt những hình ảnh chuyển động trên Ti Vi

mở trừng

cánh chiêm bao chập chùng

tê dại

kỉ nguyên im lặng đã nảy chồi

 

Phượng Uy

 

 

DUNG NHAM ĐÊM

 

đêm sám hối màu đỏ úa

dòng sông không lục bình trôi

đêm vớt phù du không tuổi

 

quá khứ không màu tươi

đám rong không già

giữa mùa rụng lá

 

đợi suốt nghìn năm qua

nắng đốt tro than kỉ niệm

đêm thơm lửa ngàn năm

 

hừng hực màn hình khuôn diện trắng

cơn mưa ngày du mục

đi tìm câu đồng dao

 

ngọn lửa núi lửa không hề sám hối

khi thui cháy địa cầu

người đi tìm đốt rong dưới nước

 

làm hoang mạc lòng nhau

sớm nay thấy ánh sao mắc cạn

tử nạn trong tấy đỏ trời đau

 

Phương Uy




Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Mười Hai 20143:51 SA(Xem: 31801)
Việt Nam ngày nay đứng trước rất nhiều vấn nạn gần như không giải quyết được. Ngoài dối trá (đã nói đến ở bài trước), tham nhũng cũng là một trong những vấn nạn đó. Dĩ nhiên, tham nhũng chính là một phương diện của sự dối trá. Có tham nhũng là bởi vì có dối trá.
03 Tháng Mười Hai 20143:26 SA(Xem: 32389)
Đêm sũng nước đọng từng vệt lớn ẩm mờ mịt, trên cửa kiếng. Khi cô len mình được vào phòng qua khe cửa sổ rất hẹp, cô gần như ngạt thở. Anh khép hờ cánh cửa, không mở toang như mọi lần, có lẽ vì trời đã trở lạnh. Anh nằm đó, dưới ánh sáng hắt ra từ thân hình của cô, từng đường viền lóng lánh trên gờ cơ thể, như không thật.
01 Tháng Mười Hai 20145:39 CH(Xem: 32544)
Trận mưa đêm qua khiến hai mươi lăm người ở Thung Lũng Già Nua bị sét đánh. Chết tươi và đen như quỷ. Trong số đó, có con mụ Trung, người có thể xem là kẻ thù của gia đình họ. Bao nhiêu năm, nhưng hận thù vẫn ăn sâu vào máu của họ.
01 Tháng Mười Hai 20145:02 CH(Xem: 34531)
trên con thuyền nan thật nhẹ chẳng động tiếng buông mà se tím nỗi buồn em về vén sợi tà vương mái thề rét buốt
30 Tháng Mười Một 20144:10 CH(Xem: 34347)
LTS: Nhà văn Đỗ Hoàng Diệu trở lại với bạn đọc bằng tác phẩm “Hầm Mộ” sau một thời gian khá lâu từ tập truyện “Bóng Đè” được xuất bản tại Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh được gởi đến quí bạn đọc và văn hữu trích đoạn tác phẩm “Hầm Mộ” của Đỗ Hoàng Diệu. Tạp Chí Hợp Lưu
12 Tháng Mười Một 20144:11 SA(Xem: 34000)
Chiều cuối năm ở xứ tuyết lạnh buồn và dài thê thảm. Nắng lạnh nhưng gay gắt. Những mảnh tuyết như hàng vạn tấm gương phản chiếu ánh trời tàn. Nhà tù liên bang Lost River nằm đìu hiu, trơ trọi gần sát biên giới Canada.
12 Tháng Mười Một 20143:58 SA(Xem: 36531)
Họ đã dong cánh buồm và nói với sự hèn nhát rằng họ quá sợ hãi mà bỏ chạy một ngày kia biển sẽ cạn và con thuyền sẽ chẳng mãi ra khơi
11 Tháng Mười Một 20143:44 SA(Xem: 31989)
Chỉ có niềm khao khát mãnh liệt mới thôi thúc con người vượt lên trên chính họ, vượt qua nỗi sợ hãi, để bằng một hành động dũng cảm tự giải thoát chính mình.
11 Tháng Mười Một 20143:00 SA(Xem: 32128)
Khi cô mở mắt ra, đã thấy con thuyền chỏng chơ cập sát vào sàn nước nhà mình. Lặng không một chớm chòng chành. Nước mắt cô ứa ra từng giọt nặng chĩu. Doi đất phía bên kia chỉ còn là một vệt mờ mờ phủ trong màu xanh dừa nước và bần Đước. Đã hết thật rồi.
11 Tháng Mười Một 20142:52 SA(Xem: 32208)
xuất áo trắng vô thường che chi đời mộng mị chiều lây lan tà dương lây cả hồn vô ý