miên di -2014
LTS: Sinh một năm sau chiến tranh Việt Nam, năm 1976, miên di là bút danh (không viết hoa) của Lê Xuân Hòa. Cái tên miên di không viết hoa là một đặc biệt, đặc biệt như tên và đặc biệt như thơ. Thơ của miên di rất gần gũi trong đời sống của chúng ta. Mời quí vị cùng chúng tôi đi vào thế giới thơ đặc biệt nầy…
Tạp Chí Hợp Lưu
quạnh hiu
đười ươi lặng lẽ ngắm
chiều
nỗi buồn tiến hóa thành điều quạnh hiu
miên di
bạn
nhiều lúc tưởng chẳng còn ai là bạn
loay hoay đành phải gọi chính tên mình
ừ thì sống ai mà chẳng khổ
kẻ khổ tiền
người khổ chuyện công danh
tai ương thăm người có báo trước ai đâu
mày có nhớ cái thằng hay ghẹo gái
lấy cô bé tao yêu
giờ nằm lạnh lẽo trên đồi
thương vợ nó mà tao không dám tới
sợ bạn mình sau cái chết vẫn còn đau
đời vậy đó !
dài bao nhiêu cũng ngắn
có thương nhau đôi lúc phải lạnh lòng
biết bạn khổ mà không đành giúp
vì mẹ tao còn khổ gấp trăm lần
ừ vậy đó !
nhiều khi như người cụt
dù hai tay vẫn quần quật với thường ngày
bạn bè vắng nhau cơn hoạn nạn
vì tối về còn phải bế con
vì phải sống như thằng chết nhát
vì phải hèn để tròn bổn phận làm cha
tao vẫn nhớ cái thằng nhiều khát vọng
mớ ước mơ dễ phủ được thế thời
giờ phụ vợ bưng nỗi buồn trong góc bếp
thương cái nhìn vẫn khao khát như xưa
đám bạn mình cũng có đứa làm quan
cũng xông xênh
cũng người đởi nể sợ
vậy mà vẫn thấy thương đời nó
bà Sáu, chú Tư ngày nào cũng chửi
đồ đẽo lương tâm để vừa với chỗ ngồi
rồi có đứa anh hùng nộp thuế
bỗng hóa tội đồ khi lỡ chuyến kinh doanh
chết giữa chiến chinh có sử xanh làm bia mộ
chết giữa thương trường tù ngục ghi danh
*
nhiều lúc tưởng chẳng còn nhau là bạn
tao với mày chỉ là bữa cà phê
vài ly rượu dốc nỗi buồn cho cạn
không sao đâu !
mày hãy làm bạn với chính mày
tao cũng thế
còn chính tao là bạn
hiểu cho nhau điều này
để còn là bạn của nhau
miên di
miền qua tay
cà phê như những lời kinh
đều đều rớt xuống từng tinh thể buồn
một mình tưởng niệm nụ hôn
chết trong bệnh viện tâm hồn không may
còn gì sau cuộc chia tay
tên ai đầy những cơn say rỗng người
tự dưng có một bật cười
nghe như tiếng vỡ của lời nói câm
yêu thương như một vết đâm
phủ lên ngày tháng mảnh khâm liệm nhàu
bởi vì trìu mến mà đau
liền da có phải vắng nhau là liền
không đau nhói
không triền miên
không tên để gọi một miền qua tay
mai này gội tóc đã dài
em còn nhột cái vành tai vắng người
miên di
mỗi thức
dậy gặp mình như câu hỏi
mỗi thức dậy
gặp mình như câu hỏi
nghe trăm năm thấm thoắt bỏ đi
những thằng bạn yên bình xây mộ sống
trong mưu sinh nhạt nhẽo vật vờ
đứa làm thơ chết bằng bút mực
đứa làm ngơ sống sót lờ đờ
đứa làm quan cơ tim nhồi mưu kế
đứa làm người không thể đầu thai
dẫu làm gì cũng chỉ là xong sống vậy thôi
mỗi thức dậy
gặp mình như chỗ vắng
cái yên vui của chiếc lá vàng
sống sót giữa chiều đợi rụng xuống đêm đen...
mỗi thức dậy nghe chuyện xưa đỏ ngực
chỉ thầm thì như cổ tích xa xôi
như âm hồn của những người lính trẻ
ra đi rồi còn để lại bài thơ
để lại sự thờ ơ vạn lần đáng nhớ
1974 dưới đáy biển âm thầm
và câu hỏi
ai người cúng giỗ ?
mỗi thức dậy
gặp mình như câu hỏi
nghe trăm năm rồi sẽ bỏ đi
những sống sót như tôi và nhiều người khác nữa
trăm năm không biết để làm gì ?
câu hỏi đó đem ra bỏ biển
biển lặng câm bằng những trận bão gào
câu hỏi đó đem lên gác núi
núi bơ vơ khóc nhem nhuốc đỏ bùn
câu hỏi đó đặt vào công sở
câu trả lời vô nghĩa tháng ngày trôi
mỗi thức dậy gặp mình như câu hỏi
trăm năm không biết để làm gì
những anh hùng đành khoác áo đi tu
gươm giáo chỉ là câu kinh thảm não
chiều lịch sử
chiều không tiếng súng
đám chim muông tao tác điều gì ?
là cái thời sống và chết như nhau
bên trong tóc những đầu lâu chưa chết
nếu đại thụ có thể nào bất diệt
lá hoa kia đã chẳng rụng bao giờ
miên di
thử
một ngày thấu hiểu mây
trôi
cao xanh cũng chứa tả tơi trong lòng
thử làm một chuyến xe đông
đi không để đến và không để về
thử làm thú giữa hoang khê
động tình tru thót cơn mê kiếp người
thử bỏ mình lại ven trời
như đôi dép kẻ trầm trôi xuống dòng
thử vào bệnh viện ngày đông
để nhìn vào cuộc chưa xong giật mình
một vài mầm khóc sơ sinh
dăm ba tiếng cú tâm linh gọi về
ngổn ngang thân thể gây tê
còn bao người sống hôn mê ngoài đời
thử nghe một tiếng chuông rơi
ngày như tiếng mõ rã rời chậm mau
ai cười rách cả cơn đau
câu kinh an lạc mà sâu thẳm buồn
thử dừng một nhịp luôn luôn
thử quên cho lạc con đường đã quen
thử làm một kẻ bệnh hen
để bên hơi thở như bên món quà
nẻo người gần quá hóa xa
quen đi lối khóc ngại qua ngõ cười
đôi khi hạnh phúc cũng lười
đôi khi chưa đếm đến mười đã trăm
bồng lai tiên cảnh xa xăm
trời cao chắc cũng âm thầm xanh thôi
bên trong cái sự mười mươi
vài con sâu nhỏ nằm cười héo hon
kén lòng nhấm cải đắng non
có buồn cũng phải buồn ngon mới buồn
thử mang cả chợ bán buôn
vào tu một chốc nghe chuông cõi thiền
thử cảm ân đấng vô biên
ban cho thức ngủ còn liền vào da
còn ai trong giấc mộng ma
ta là thân thể hay là vong linh
mệt không đuổi kịp chính mình
hai con mắt mở vô minh ra nhìn
miên di
tâm hồn
mã vạch
có lần gặp Chúa trong siêu
thị
bên cạnh đức tin có giá tiền
thời cảm xúc kim loại
tổ ấm hợp kim
thiên nhiên đóng hộp
mẹ còng lưng trên cánh đồng ký tự
cha cày dưới nắng neon
tôi và em
tâm hồn mã vạch
tìm nhau trong tương thích mắt dò
quầy tôn giáo
ngổn ngang nhu yếu phẩm
tín ngưỡng
có thể chọn món đức tin quá đát, xài rồi
thời hạnh phúc thặng dư hay nỗi buồn khủng hoảng
từng con dế bị cầm tù trong hộp diêm thế sự
đấng quyền năng lạ hoắc sáng tạo trần gian bằng những vuông đắt đỏ
từng vỏ người mang khuôn mặt iphon
miên di