- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Tiễn Biệt Vũ Ánh

23 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 33617)

 

damtang_vuanh-_tienbiet-_phokevintran_-content

 Tiễn biệt - photo Uyên Nguyên

 

 

Trịnh Gia Mỹ

Tiễn Biệt

Có nhiều người đến tiễn anh
Buổi chiều nghĩa trang lành lạnh
Hàng người đưa anh bước chậm
Nhưng sao vẫn thấy còn nhanh!

Con đường bỗng dưng quá ngắn
Tiếc không được kéo dài thêm
Những bước chân buồn tiễn biệt
Đành phải dừng lại bên thềm!

Dừng lại bến bờ ngăn cách
Sẽ không còn bóng dáng anh
Dừng lại bên này đời sống
Chỉ còn lại mấy bức hình!

Tiễn anh lòng sao man mác
Cuộc đời tựa áng mây qua
Tiễn, nhưng tin anh không mất
Chỉ tin anh đã về nhà

Trịnh Gia Mỹ
March 23, 2014

 

 

dam_tang_vu_anh_-kevintran-content

 Tiễn anh lần cuối - photo Uyên Nguyên

 

TRẦN VẤN LỆ

Lát Rồi Là Thương Nhớ

 

Nhiều người đã tới đó / chào anh / 
vĩnh biệt anh. Hôm nay trời trong xanh, anh đi trong nắng ấm…

Tất cả những tình cảm / dành cho anh đậm đà. Anh đi trong tuổi già / chắc là đi thư thái?

Những người còn ở lại / tại sao buồn, sao buồn? Hồi nãy là yêu thương, 
lát rồi là thương nhớ…

Làm con người thật ngộ / sinh tử như giấc mơ…Những con mắt sa mưa, không ai cầm được lệ!

Anh ra đi như thế. Người ta đẩy anh đi. Con đường cuối, biệt ly, 
dài chỉ chừng trăm thước…

Những giọt lệ còn sót / 
xanh con đường nghĩa trang. 
Con bướm đậu hoa vàng, 
hôn anh lần cuối chắc?

Anh đi là anh mất. 
Anh mất là không còn. 
Tôi trở ngược lối mòn. Trở về. Ngày bóng xế…

Nói lời nào nhỏ nhẹ, cũng là nói với anh. Hỡi nghĩa trang cỏ xanh / 
gió bay bay nhè nhẹ…

TRẦN VẤN LỆ


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Mười Hai 201412:05 SA(Xem: 34154)
Đêm pháo hoa, tôi ra đường. Mẹ tôi bảo hãy ở nhà. Tôi nói với mẹ rằng muốn đổi gió. Mẹ tôi im lặng, bà vẫn muốn tôi ở nhà. Hôm nay có bắn pháo hoa – lời của tôi. Pháo hoa, là thuốc súng và tiếng nổ - Lời của mẹ.
20 Tháng Mười Hai 201411:41 CH(Xem: 32255)
Tân ngồi đối diện với viên sĩ quan mang quân hàm đại úy của quân đội nhân dân, anh lơ đãng nhìn khuôn mặt khắc khổ của cán bộ trước mặt, đang chăm chú đọc mấy tờ giấy vở học trò mà lướt mắt nhìn qua anh biết là tờ khai lý lịch của anh, tay áo trái được giắt vào thắt lưng vì tay trái anh ta cụt mất từ vai. Từ những ngày đầu tiên vào trại, tất cả trại viên phải miệt mài viết bản tự khai về lý lịch, viết đi viết lại…
15 Tháng Mười Hai 201412:09 SA(Xem: 36604)
Thương em nửa tháng mười hai U huyền nhuốm bệnh rối bời giấc xuân Mắt hoen lệ ngọc vương buồn Môi run khép mở cội nguồn linh thiêng
15 Tháng Mười Hai 201412:01 SA(Xem: 33890)
khi tôi đứng hát cùng lê uyên bỗng nhớ tới lộc cùm cụp râu mép giọng khàn khào theo em xuống phố trưa nay
14 Tháng Mười Hai 20146:01 CH(Xem: 32189)
Khi đứng một mình trong mù sương, không có một bàn tay, một bờ vai, một tiếng nói bên cạnh để khẳng định phương hướng, hay ngay cả mùi hương hoa cỏ mục để biết tọa độ của không gian và thế giới nơi mình đang đứng, người ta luôn có đôi chút phân vân: - Có những con đường không, bên ngoài mù sương?
14 Tháng Mười Hai 20145:54 CH(Xem: 30800)
dăm ngón tay tháng ngày đặt hờ lên da thịt hằn học kỷ niệm lần mò tìm lại những dấu vết vất vưởng hạnh phúc
14 Tháng Mười Hai 201412:57 SA(Xem: 29511)
Các nhà lãnh đạo cộng sản rất sính chứng minh tính khoa học trong các suy nghĩ, lời nói, việc làm của họ. Mỗi khi tung ra quyết định gì, các lãnh tụ không chỉ khẳng định đó là điều duy nhất đúng, mà còn phải đúng trên khắp địa cầu, trong mọi thời đại, và ở tất cả mọi nước.
13 Tháng Mười Hai 20142:47 CH(Xem: 32971)
Bài viết chỉ là hồi tưởng với những kỷ niệm rất riêng tư về một người bạn tấm cám Nghiêu Đề, với mối giao tình hơn nửa thế kỷ; người viết không ở trong giới hội hoạ nên cũng không dễ dàng để viết một hoạ sĩ tài hoa, sáng tác tuy ít nhưng đã để lại dấu ấn lâu dài trong lãnh vực nghệ thuật tạo hình của Việt Nam, qua một giai đoạn đầy sáng tạo trong những năm 1960-1970 với Hội Hoạ Sĩ Trẻ Việt Nam mà Nghiêu Đề là một trong những thành viên sáng lập với cá tính nổi bật. (Ngô Thế Vinh)
11 Tháng Mười Hai 201412:10 SA(Xem: 32158)
Chỉ vì cái mùi này mà tôi đánh mất một tình bạn đẹp nhất, mà có lẽ cả cuộc đời này tôi chẳng bao giờ có được. K đã nhiễm bệnh, nôn mửa sau khi từ nhà tôi trở về. Còn chúng tôi thì không. Hằng ngày chúng tôi vẫn sinh sống, vẫn ăn uống, tắm giặt bằng nguồn nước này.
10 Tháng Mười Hai 20141:56 SA(Xem: 29493)
Tôi bắt đầu sợ. Tôi thét lên một tiếng nhưng âm thanh không thể thoát khỏi cổ họng. Mồ hôi tôi túa ra lạnh buốt. Tôi dừng lại, đưa tay sờ lên mặt mình.Da mặt tôi nhão nhoét và khi ngón tay tôi khẽ chạm vào thì từng miếng da oặt èo, ươn ướt chảy xuống y như lớp phấn hóa trang.