- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ TỪ HOÀI TẤN VÀ NHỮNG NGÀY NÓNG THÁNG BA

20 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35378)
 

tuhoaitan-nnthang_3-content

LTS: Chúng tôi nhận được bài viết của nhà nghiên cứu Khổng Đức nói về thơ của thi sĩ Từ Hoài Tấn trong tập “ Đi, đứng và chạy… với thời gian ”. Chúng tôi xin được hân hạnh giới thiệu những bài thơ của Từ Hoài Tấn đến cùng quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu khắp nơi.

Tạp Chí Hợp Lưu



NGÀY NÓNG CỦA THÁNG BA


Tháng ba mặt trời phơi lộ hết nhan sắc

Đêm đi vắng rất lâu

Cuối hẻm nhỏ có người đàn bà xõa tóc quạt thành gió

Tà áo bần bật

Ngày dài ngoằng hơi thở sốt

Khi đi qua một thoáng ngơ ngác nhìn

Cảnh tượng giữa tháng

Rủ em vào trú một bóng râm

Vệ đường bốc khói

Ngửi hơi hám em quên buổi trưa giữa tháng ba

Ngày cũng biệt dạng


Từ Hoài Tấn



HÃY TỈNH TÁO- SỰ THẬT


Không có sự thật nào là sự thật cả

Thời đại đánh đố trên những lời nói

Người bạn hôm qua kẻ thù hôm nay

Cũng giống như đồng tiền sấp ngửa hai mặt

 

Lịch sử dù có được viết lại

Cũng không thể chối bỏ được rằng

Sự thật không phải vậy

Sự thật chỉ là phương tiện phục vụ

Cho một sự thật khác

 

Giờ - thời khắc của ngày

Ngày và tháng của những năm

Đôi khi sự thật cũng không thể là sự thật sau hàng trăm năm

Không thể nói được

Bởi vậy, hãy tỉnh táo đi - sự thật

Như thể không còn ý nghĩa nào nữa tự chính nó

 

Tôi sống mệt mỏi bởi những niềm tin

Về một sự thật khác


Từ Hoài Tấn



MỘT NƠI TẠM THỜI ĐỂ TỎ TÌNH



Tôi tưởng tượng ra một chút mùa đông khi hôn em dưới tàng cây góc đường nhỏ hẹp ngày thành phố tung tóe nắng


Em giấu kín bàn tay búp măng tuổi thơ nhỏ nhắn hiền dịu xinh đẹp làm người ta chết ngất mấy tầng


Không có em làm sao buổi sáng nay thức dậy trong khi tập thể dục vừa gửi một chùm tin nhắn hẹn hò


Ở dưới tờ lịch mới tháng hai âm vẫn còn hơi hướm mùa xuân sao tưởng như mùa hè nắng dữ quá


Tôi bước ra đường tôi chạy xuống phố có chút ngân vang trên con đường tôi đi hình như có ai đó hát đuổi theo tưởng chừng như không dứt


Ừ rồi thế nào tôi cũng sẽ được gặp em nơi ấy là nơi đã hẹn hay nơi nào cũng được như tôi tưởng tượng ra trong một ngày mới khởi đầu và chào đón mùa hè sẽ quay trở lại


Những con đường nội thành lóe sáng nắng tháng ba khó tìm nơi trú ẩn cho đôi ta giữa hai hàng cây trọc đầu chịu trận


Hôn em đi và chờ đến mùa sau

 


Từ Hoài Tấn



Á N H S Á N G



chiều nghi ngút

hồi âm rời rụng

kẻ lạ ngoài cửa thổi sáo gọi loài chim di trở về vào một ngày lập đông

em không còn gì nữa ngoài điệu hát nhàm chán vào mỗi chiều trông đợi

em có nghĩ rằng người ở xa quá không làm sao nghe nỗi lòng em

chiều ngậm tăm trong cõi lặng


người có ánh sáng không phải chỉ để soi rọi vào bóng tối

không chỉ để thấy niềm mong ước thắp lên

người phải thức dậy và khươi một que lửa

để còn hy vọng ngày mai

ánh sáng không chỉ để phân biệt với bóng tối

là nguồn lực động luôn phải tiến về phía trước

là ngày mai của những người cùng khổ

là ngọn lửa cuối đường đêm đen của người mù

ánh sáng của sự bất diệt


tôi ca ngợi em

không phải vì tình yêu

mà vì sự đẹp đẽ của cuộc sống

ví như ánh sáng soi rọi cuộc đời


tôi ca ngợi ánh sáng

để làm đẹp cho bóng tối

và chỉ có trong bóng tối

đôi khi con người mới nhận ra nhau

bằng ánh sáng

của tình yêu



Từ Hoài Tấn




bên quán cà phê bờ kè của C.A.N

tặng NT


gặp em

để nhớ nhung một chút xa cách

những ngày hoang đàng cùng đồng cỏ

ngang tàng với ánh trăng khuya

cuộc ruổi dong của định mệnh

nghĩ rằng em

với đôi mắt ươn ướt màu nho

vẫn thường để tóc tự do leo luống bờ vai

hay có thể tưởng tượng thêm

đôi bàn tay không bao giờ ngửa mặt lên

úp vào thân thể ngọt

nghĩ rằng em

dẫu không anh

vẫn còn anh

trên những dấu tích cũ ấy


***

gặp em

dòng kênh đã đổi màu

đã rất nhiều ngày

hay mười mấy năm rồi nhỉ

không biết chúng ta đã vượt qua nhau chưa ?


SG XI.2013

Từ Hoài Tấn



BỮA TIỆC NGẮN, TRONG MỘT BUỔI CHIỀU Ở CĂN NHÀ CŨ



Tháng mười hai loanh quanh với nhịp điệu cũ

Ngày lòng vòng đêm lòng vòng

Qua khu phố gãy từng khúc nhà

Những cánh cửa xiêu vẹo

 núp sau bức tường xây dang dở

Căn nhà cũ đấy

Căn nhà thuê những năm chín mươi thế kỷ trước

Những căn nhà chỉ mười lăm mét vuông

Năm sáu người chia nhau ở

Cho tròn một vòng đời


Chiều nay, bạn cũ,

 bên chiếc xe ôm nuôi sống gia đình bạn

Thăm bạn

Mời bạn gói thuốc (vì ta nay đã bỏ thuốc)

Mời bạn ly bia (ta nay cũng bỏ bia)

Nhưng không nhạt nhẽo vì để bạn uống một mình

Những thứ ấy không quan trọng

Bằng buổi chiều ta gặp bạn

Và bữa tiệc ngắn

Nhiều chuyện để nói

Không bao giờ hết

Nhưng bạn phải trở về đời sống thực của bạn –

 có người gọi bạn đi xe ôm

Tạm biệt bạn

Ta cũng trở về cuộc sống của ta

Lòng vòng loanh quanh ngày và tháng


Tạm biệt căn nhà cũ đấy

Những năm không hề quên

Ta đã ra đi và bạn ta còn ở lại

Bao giờ ra khỏi - một ngày mai


Từ Hoài Tấn



CHIỀU VỠ MỘNG


chiều hát cùng ly rượu trôi theo

sự thật là em ra đã ra đi cùng kẻ nọ

một ngày vào tháng chạp - người đưa thư

mẫu tin ném vào cửa sổ

 

ở bên kia đường cô bán thuốc lá lẻ

ngồi mĩm cười một mình

và trên hàng cây cao

những chiếc lá vẫy tay cùng gió chợt

 

mỗi ngày ta dự cuộc săn đuổi

với những người bạn có trái tim đen

sự cô độc của đóa hoa

ở ngoài tầm bắn vội

 

chiều hát và nhiều bóng người đã tan đi

nhạt nhòa để quên

màu vàng óng chén rượu

không thể tin

mọi việc đều thay đổi ví dụ cuộc tình em

ví dụ đời sống anh cũng vậy

 

 

giả thiết có một ngày

dở mặt nhìn sự bất diệt

bông vụ bay lên giữa khoảng không

trong cõi – hình như em

cũng vừa chia tay với kẻ ấy


Từ Hoài Tấn

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 83203)
Khi chúng ta đã thôi nhau anh mới chợt nhận ra Rằng mùa thu đổi sắc lá thành màu mái tóc em Tròn như một vòng trong xoắn ốc như bánh xe trong bánh xe Không kết thúc hoặc bắt đầu trên guồng quay không dứt
20 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 106950)
Nơi dòng sông mang dáng hình loang đường chỉ tay buổi chiều như tôi và em đã mơ rồi cùng gặp lại ở một nơi nào đó bậc cầu thang lặng câm nước của ngàn năm Thác Bạc hình như em khóc! lừng lững trên cao tóc cội buông dòng
23 Tháng Sáu 201012:00 SA(Xem: 104754)
Ta đang sống trong thời đại của xin lỗi. Dù xin lỗi do động lực nào thì cũng phải nhìn nhận là người được xin lỗi cũng phần nào nguôi ngoai, và người xin lỗi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào. Và đấy là bước đầu đưa tới hòa giải.
17 Tháng Sáu 201012:00 SA(Xem: 97604)
Coupe du Monde de football (Cúp bóng tròn Thế giới, hay World Football Cup ) do Fédération Internationale de Football Association (Liên đoàn Quốc tế các Hiệp hội Bóng tròn, viết tắt là FIFA) tổ chức lần đầu tiên năm đó ờ Hoa kì, từ ngày 17 tháng Sáu tới 17 tháng Bảy 1994.
07 Tháng Sáu 201012:00 SA(Xem: 117369)
Bài này được viết sau khi vụ Hội Địa Lý Quốc Gia (National Geographic Society) của người Mỹ ghi chú không đúng về quần đảo Hoàng Sa đã tạm thời được giải quyết vói sự đồng ý sửa lại của tổ chức này.
10 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 89575)
Trong giòng thơ Việt Nam ở thiên niên kỷ 20, thơ Hoàng Cầm là những giọt nước trong veo nhưng mặn chát vị đắng, vị của thuốc mang tên Hoàng Cầm.
08 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 110544)
Con chào đời vào một ngày mùa đông lạnh buốt. Tháng Mười Hai xao xác gió. Những chiếc lá úa chạy loanh quanh trên đường. Gió lùa qua khe cửa, muốn len lỏi vào không gian ấm áp của căn phòng bệnh viện, nơi mẹ vừa sinh con.
08 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 100341)
Ngày cúng thành hoàng làng Nghi An năm đó (1890), tiên chỉ, lão làng đang dâng hương cầu xin quốc thái dân an, nghi lễ cúng bái trang trọng và thành tâm, thì có một thằng bé đứng bên ngoài nói lớn: -“Quốc thái dân an” là do mình tranh đấu mới có. Cớ sao lại xin xỏ tầm phào như vậy? Nói xong thằng bé đó bỏ chạy.
29 Tháng Ba 201012:00 SA(Xem: 119567)
Yêu quê hương vô cùng sau nhiều lần chửi rủa Yêu quê hương vì nhà văn phải thế Bán mình chim chuột Sự điềm tĩnh đã mấy lần mất trinh
18 Tháng Ba 201012:00 SA(Xem: 112857)
Mari Sến có đôi môi ác mê làm lãnh tụ / Dù nguỵ trang bằng đôi mắt kính thì vẫn ác và ngu / Được sinh từ một nơi nào đó gần thành Thăng Long cổ / Một chiều lén về sau lưng văn miếu trình diễn thơ