- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIÃ BIỆT VŨ ÁNH

15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 32110)


a_vuanh_2-uyen_nguyen-content

 Nhà báo Vũ Ánh- ảnh Uyên Nguyên


“Nhà báo Vũ Ánh, cựu chủ bút Nhật báo Người Việt, vừa đột ngột qua đời tại tư gia ở quận Cam, California, vào trưa ngày Thứ Sáu, 14 tháng Ba, 2014, thọ 73 tuổi.”

 

Thêm một mất mát đột ngột, thêm một nỗi buồn hoang mang, thêm một câu hỏi không bao giờ được trả lời: Tại Sao?

 

Tôi không quen Vũ Ánh, biết chỉ là biết một cái tên, nhưng ông Vũ Ánh là một hình ảnh, một cá tính mạnh mẽ khó thể làm ngơ nếu thường xuyên theo dõi báo chí. 

 

Cuộc đời của ông giàu có, hẳn nhiên, dù cái giàu có của ông là điều tôi chả bao giờ dám mơ: phóng viên chiến trường sống với lằn tên mũi đạn, tù cải tạo nơi địa ngục trần gian, lêu bêu phó thường dân trong xã hội cộng sản, và, tiếp tục làm báo với tiếng nói độc lập nơi không có súng đạn nhưng chữ nghĩa cũng mang giáo gươm và nghề làm báo ít tiền nhiều hệ lụy.

 

Vũ Ánh có lối viết rất mạnh mẽ, có lúc đọc ông phải thấy xây xẩm mặt mày vì cảm nghĩ bị ông thách thức và bêu riếu châm chọc. Đó là những vấn đề liên quan đến tư cách người lính, người dân; đó là vấn đề của suy nghĩ đứng đắn với lương tâm và trí thức phải có. Đôi lúc tôi cảm thấy bực mình, vì nghĩ rằng Vũ Ánh đã trả đủ nợ với cuộc đời của một “chàng trai nước Việt” nên có giọng kiêu căng. Nhưng, đọc và đọc lại những gì Vũ Ánh viết, tôi thường phải suy xét lại vấn đề, thường là phải lật ngược lại mọi nghĩ suy đã có đã nghe đã biết để hiểu mạch suy nghĩ của Vũ Ánh. Và, cho dẫu bị sốc vì cách nói mạnh mẽ ấy, tôi thường thấy mình đồng ý với những ý kiến của Vũ Ánh nhiều hơn là bất đồng.

 

Gọi là hội nhập, thì Vũ Ánh có tính cách của người làm truyền thông nơi đất này là luôn nói tiếng nói độc lập của mình cho dù đối chọi với đám đông. Gọi là trí thức, thì Vũ Ánh luôn khơi gợi một suy nghĩ cho vấn đề đặt ra. Tôi đòi hỏi gì hơn nơi một nhà báo?

 

Sống trọn vẹn đời mình như đã muốn, phải là, điều ấy đẹp như một bài thơ dù là bài thơ đắng. Xin mượn lời Vũ Hoàng Chương tiễn một nhà thơ để giã biệt Vũ Ánh:

 

Người thơ nằm xuống đó hiên ngang

Như một câu thơ trắng thẳng hàng

Đẩy mãi bàn chân tìm đất đứng

Ngoài ba chiều cũ sắp tan hoang.

 

 

Lưu Na

03/15/2014

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 85572)
Con tàu đã trở nên ọp ẹp, mấy mươi năm còn gì. Người ta nói đây là chuyến tàu tốt nhất hiện nay. Hành khách bực dọc phàn nàn tốt gì mà tốt, như đống sắt vụn, làm như họ là kẻ trên trời rơi xuống không bằng.
23 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 88776)
Tình yêu, cũng như chiến tranh, là hai đề tài muôn thuở của con người. Văn chương ngoại quốc nói về chiến tranh, viết về những trận chiến gần, xa trong lịch sử, chúng ta vẫn thích đọc. Vậy thì tại sao, người Việt Nam viết về chiến tranh Việt Nam lại nhàm chán?
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 92038)
... Tôi đã từng ăn thịt chuột. Tôi ăn vụng của em tôi. Bố cấm tôi nói cho ai biết. Bố đã cho thằng em tôi ăn bao nhiêu con chuột tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ có điều bố thích như vậy. Bố nướng con chuột lên, thế thôi. Thằng em tôi cười hềnh hệch, nước dãi chảy dài, cầm con chuột gặm như một bắp ngô nướng. Những tảng máu chưa đông rịn đỏ hai mép. Tôi thấy đầu mình ung ung. Những hình ảnh như những mảnh vỡ lộn xộn va đập vào nhau liên hồi ...
20 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 89737)
Không ai biết cuộc sống của ai đang xáo trộn. Không ai biết ai đang nghĩ gì. Người chồng không bao giờ biết người vợ vừa gối đầu lên tay mình vừa dâm hoan với sếp của ả trong giấc mơ. Gã sếp đô con, bụng cuộn lên những bó cơ và làm tình thì miễn bàn. Người chồng không bao giờ biết âm hộ của ả nóng bừng như muốn nổ tung ra. Mà biết cũng chẳng thể chết ai vì ả là vợ của anh ta.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 110976)
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91602)
Thành phố nằm bên một rẻo biển miền Trung yên bình và tĩnh lặng. Những ngày gầ n đây bổng nhiên được khuấy động bởi mấy chú cá mập, không hiểu vì sao lại lang thang vào bờ, chúng lượn lờ nơi bãi tắm trước khuôn viên trường, là bãi du lịch của thành phố. Thỉnh thoảng chúng lại ruỗi theo sóng nước cợt nhã với con người. Có hôm một chú cá mập con nhá vào mông ai đó, có hôm lại ngoạm vào giò của kẻ nào bơi đến gần. Bạn tôi phán: đất này “linh kiệt”. Tôi cười vui: Đất lành chim đậu, biển lành cá mập làm tổ .
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 91087)
Trong tình bằng hữu nhiều năm với Huy, được sự đồng ý của chị Cao Xuân Huy và hai cháu Chúc Dung & Xuân Dung, bài viết thiên về khía cạnh y khoa này, nói về một Cao Xuân Huy khác, người bệnh Cao Xuân Huy chênh vênh trên con dốc của tử sinh, đã can trường chống chỏi với bệnh tật cho tới những ngày và giờ phút cuối cùng và đã ra đi với tất cả “phẩm giá”. NGÔ THẾ VINH
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 81357)
Cao Xuân Huy có người cha đi kháng chiến, để lại vợ con trong thành. Rồi, 1954, ông ngoại bị đấu tố, người cậu cấp bách đem cháu, 7 tuổi, vào Nam. Mẹ ở lại Hà Nội đợi bố. Về, nhưng người cha kháng chiến, gốc tư sản, địa chủ, không thể "can thiệp" cho người mẹ khỏi diện "tự lực cánh sinh" (như đi "kinh tế mới"). Rồi họ chia nhau con cái: mẹ để lại con gái cho bố, vào Nam với con trai. Xa cách, mỗi người lập một gia đình khác, có các con khác. Huy được cậu và bà ngoại nuôi. Như một định mệnh, chuyện nhà Huy trùng hợp với chuyện đất nước, với truyền thuyết Sơn tinh Thủy tinh, với bao gia đình thời chia đôi Nam-Bắc.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 85842)
Thường, khi viết về một nhà văn, trong vai trò của một người làm phê bình, tôi chỉ quan tâm đến tác phẩm, đến văn bản. Đúng hơn là tôi quan tâm đến văn bản văn học, và cái cách mà tác giả của nó đã, cùng với các độc giả của mình, biến nó thành một tác phẩm văn chương. Tôi không quan tâm lắm đến tác giả.
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 87038)
Cánh đồng trải rộng mênh mông ngút ngàn, nhìn xa xa chỉ thấy sương mờ tựa mây lãng đãng bay thấp, lòa xòa bôi xóa nhạt nhòa đường viền chân trời. Thời xưa Cao Biền đã nhiều lần cỡi diều bay tới, tay cầm quạt giấy phất bằng lụa bạch, nan cánh quạt đúc bằng vàng khối tinh ròng, toan tính yểm đất.