Mắt buồn - K. Lan Sài Gòn 2014
BỮA ĐÃ ĐỜI BUỒN
em tìm khắp các con hẻm ngày
không thấy mình đâu
ai đã mang ngày bình thường đi mất
ai đã thả rông những bất biến giết người này?
sài gòn bé tí ti
chỉ một người vui tay xách đi là không còn gì nữa
cây cầu vắt qua nụ cười
bước chân kéo theo cả chiều nông nổi nắng
em gọi mình về bằng một cái xiết tay
lạ nhỉ
khi em tự bảo mình ngoài kia là những tươi vui
sao chọn mãi trong chợ người vẫn mang về một túi màu câm họng
khi em nhủ mình tin vào những điều thiêng liêng mỏng manh như tóc
sao cứ chênh chếch buồn lúc gió hững hờ qua
người ta bảo em không thuộc về hôm nay
cũng không phải ngày mai và chẳng ai biết hôm qua em từ phía nào tới
chỉ biết giữa dòng người cúi chào nhau trong ánh mắt lạc thần
em hồn nhiên yêu nỗi buồn mình hơn hết
ai cũng gọi cô đơn là một mình và một bóng
em bảo một mình cũng đủ cả mùa yêu
và yêu đương, tất nhiên chẳng khi nào cô đơn hết
hôm nay trốn khỏi anh
em định nghĩa tự do cũng có nghĩa giam cầm
K. LAN
(Mar. 15-2014)
HƠI MẤT NGỦ, ĐIÊU NGOA
ngồi lại đây em kể cho nghe
về cơn ngủ mải chơi
bỏ đêm cho những câu thơ đầu thai lộn chỗ
ngồi lại gần đây, gần đây, gần thêm xí nữa...
cho em mượn đôi vai, đêm này mỏi quá
mấy dấu câu nặng trịch
đặt đầu câu thì vội, cuối câu lại như thể cạn tình
em điêu ngoa, đặt những nốt buồn vui chen lấn
ai rảnh tay xóa huyễn hoặc bao giờ?
cho em mượn cánh tay, đêm này dài quá
bình hoa cũ từng bông oai oải thở
tiếng thở dài, hương cũng ngút ngàn rơi
em xảo quyệt, ngắt hư vô đặt vào thế chỗ
nơi vô cùng sẽ nở đóa trăm năm
cho em mượn nụ cười, đêm này sao héo quá
mười ngón bò quanh
từng ngả đường tưởng chừng đi qua mà chưa thoát nổi
giọt nước mắt vui chảy trên tiếng người văng vẳng hát
bài thiên thu, dưới một cội hoa già
ngồi lại đây, nếu không nỗi buồn cũng đánh mất
lại gần đây, em kể
gần thêm nữa, điêu ngoa
K.LAN
(Mar 11-2014)