photo Nguyễn Hoàng Nam
MỘT THÂN MỘT MÌNH...
(cho Dương Truyền ngày đi S)
Thời gian như ngắn đi dần
Chiếc kim giây tích tắc lần cuối chưa
Mà bao đôi mắt tiễn đưa
Cứ ngân ngấn… phút tay vừa vẫy tay
Như chim non chịu xa bầy
Con đi về phía chân mây dãi dầu
Con đường chẳng phẳng phiu đâu
Chân con tự liệu trước sau mọi bề
Con đường lắm thứ rủ rê
Biết chân con có đi về những khuya
Con đường gai góc lia chia
Bàn chân con cứng, đá kia mới mềm
Con đường dẫu có xa thêm
Biết nhìn hướng đích mà tìm cách xoay
Ao nhà, xin phép bắt tay...
Con ra biển lớn so vai nghìn trùng
Cất vài nhung nhớ vào trong
Chịu muôn dặm buốt dưới lòng đôi chân
Trở trời trái gió… Một thân
Con nương ý chí mà lần tương lai…
24.6.2013
ĐONG ĐẦY
(cho em và con)
Đứa theo chồng. Đứa lấy vợ ra riêng
Còn đứa út vừa phương xa du học
Ba đứa con, đứa nào chẳng chót vót
Cả một trời tình của mẹ dành cho
Suối bây giờ róc rách với… hư vô
Chứ với ai khi bốn bề quạnh quẽ
Cũng đành vậy sông nào không ra bể
Nước trong nguồn quay quắt nhớ khơi xa
Nhớ như in từng đứa một ruột rà
Đứa ánh mắt, đứa nụ cười, giọng nói
Từng tính cách má thuộc làu đến nỗi…
Tiếng gõ cửa, tiếng ho, tiếng chân… của đứa nào
Mấy con đi rồi, má bước thấp bước cao
Thềm sân hẹp chiều chiều mòn theo đôi mắt ngóng
Tiếng chuông cổng, tiếng còi xe quen quen rồi… thất
vọng
Lủi thủi má trở vào, tiếng nấc giấu nơi đâu?
Nước mắt ứa vào lòng, má biết cách nào lau
Biết lấy gì má đong đầy ba phía
Phía theo chồng. Phía ra riêng. Phía quê người xứ
lạ
Nước mắt cất lên cho tiếng nấc loang thầm…
NGUYỄN THÁI DƯƠNG