- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Nghiệt ngã

20 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 31357)


lythuthao117

Lý Thu Thảo. Sinh năm: 09/02/1983
Quê quán: Nghệ An. Tốt nghiệp Trường viết văn Nguyễn Du khoá 8 (nay là khoa sáng tác – lý luận và phê bình văn học - Trường đại học văn hoá Hà Nội) Hội viên Hội VHNT Nghệ An . Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu.

Tạp Chí Hợp Lưu





Tôi không phải là người đàn bà luôn chơi trò ú tim để đi tìm một tình yêu đích thực. Tuổi trẻ ai mà chẳng có một tình yêu dù nó có đẹp hay không thì đó vẫn là tình yêu. Tôi đã yêu. Yêu mê mệt. Yêu đắm đuối. Yêu trong cơn hoan lạc của tiếng sét ái tình bậm vào tôi. Tôi đã không thể dứt ra. Và cứ thế tôi trượt dài trong men say tình ái.
Mười tám tuổi tôi trở thành đàn bà. Đàn bà thì có gì khác lạ đâu? Cũng là con người cả. Nhưng danh ngôn đã có câu: “Phụ nữ quyến luyến cái nó cho, còn nam giới được giải phóng bởi cái nó nhận”. Ban đầu tôi đã tưởng mình không thể gượng dậy nổi…nhưng không...vì giọt máu của tôi. Con tôi. Nó là con của tôi. Không là của ai khác.
Bây giờ thì nó đã mười tám. Mười tám tuổi là mười tám năm nó không biết cha nó là ai. Mười tám tuổi vồng ngực nó đã tròn đầy và mềm mại. Nó giống tôi thích mọi thứ đều màu đỏ. Đỏ từ trong ra ngoài. Mọi người bảo màu đỏ là màu của ái ân, màu của kích dục.
 Đêm, hai mẹ con nằm ôm nhau ngủ nó thì thầm: Sao mẹ không đi lấy chồng cho yên phận, mẹ cứ lang bạt mãi như thế này không thấy nhàm chán sao? Nhìn vẻ mặt của con tim tôi tự dưng thót lại. Một cảm giác là lạ đang xâm chiếm tôi, ào vào tôi như lần đầu tôi biết yêu.
Tôi thoáng qua thấy con gái tôi đẹp - rất đẹp - đẹp hơn tôi ngày xưa. Hai má múm đồng tiền sâu hun hút và hai chiếc răng khểnh đều ở hai bên. Mỗi khi con gái cười trông nó duyên – duyên lắm. Cái cười ấy tôi còn chết mê chết mệt nữa là cánh đàn ông. Một hôm con gái thủ thỉ: - Mẹ! Thầy giáo dạy văn bảo con có điệu cười chết người. Tại sao lại chết người hả Mẹ? Tôi bảo: – À, ý thầy giáo bảo là con có điệu cười duyên. Nhớ lại câu hỏi ấy của con hồi học lớp 6 tôi chợt giật mình.

*

Hôm nay chủ nhật. Con gái được nghỉ học thêm. Xin đi picnic. Tôi ở nhà một mình. Tiếng gió kẹt cửa nghe rờn rợn, rùng mình. Chán. Không biết phải làm gì. Lại gần máy tính của con gái bật lên nghe chút nhạc. Tò mò. Tôi vào My Computer. Tôi mở từng file. File “Nhật ký một cuộc tình”. Tôi kích chuột. Trang đầu tiên đập vào mắt tôi là ảnh con gái tôi chụp Tết vừa rồi. Nó mượn bộ váy ngắn màu đỏ của tôi, nó bảo: Con chỉ thích mẹ mặc mỗi bộ váy này thôi, hôm này chụp ảnh mẹ cho con mượn nhé? Trông nó thật nổi bật. Phải tôi của ngày xưa?
Di di con chuột xuống phía dưới. Sống lưng tôi nhói buốt. Từng dòng chữ đậm mùi tình ái đang ùa vào trong tôi. Trước mắt tôi hiện ra con đường mà tôi đã đi.

“Ngày..........
 Hôm nay trước lúc chia tay anh để ra về anh nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, ôm ghì tôi thật chặt. Tôi tưởng mình nghẹt thở vì cái ôm ấy. Môi anh bắt đầu lần tìm đôi môi mọng đỏ của tôi. Anh đã tìm thấy. Anh nhẹ nhàng mơn man rồi bất chợt anh hôn tôi ngấu nghiến. Tôi cảm giác như có một vật gì đó nhẹ, mềm, ấm luồn trong vòm miệng tôi, ngọ nguậy. Lưỡi chạm lưỡi, răng chạm răng. Một nụ hôn sâu dài và lớn mạnh như những con sóng ngoài biển khơi trong mùa bão lũ... Những ngón tay điêu luyện tinh quái lướt nhẹ vùng cổ rồi lần lần vào trong làn áo lót lướt qua lướt lại nhiều lần trên đôi bồng đảo mềm mại, mát rượi. Bàn tay anh nâng niu mơn trớn chuyển dần xuống dưới xuống dưới, bàn tay lướt nhẹ qua eo, bụng, rốn…và…và…”

Tôi đang lạc vào một bến mê mà không biết lối ra. Một bến mê của cuồng dại, của ngây ngất, của những đêm dài trong nhà nghỉ, quán bar, vũ trường ồn ào tiếng nhạc, tiếng hò hét mà không biết rằng con gái mình cũng đang trượt dài theo con đường ấy.
Tôi lờ mờ hiểu ra rằng: Cho dù là một cô gái dễ thương, khép nép, thùy mị, nết na, thuần khiết, đoan trang, đôn hậu, yểu điệu thục nữ như thế nào đi nữa thì cái tư thế hôn nhau chẳng bao giờ là khác cả.
Tôi chìm người vào cõi sâu hun hút của bóng tối.
 Màn đêm đen đặc quánh như thùng nhựa đường mà con gái đi chơi vẫn chưa về. Tôi không dám nghĩ con gái sẽ làm những gì khi gần người đàn ông ấy. Nó rùng rợn quá! Mê cuồng quá! Thác loạn quá!
Khuya lắm con gái tôi mới về. Trông nó có vẻ phờ phạc như người thiếu ngủ. Cái gì cũng có giá của nó. Có đi thì phải có lại. Có cho thì người ta mới nhận. Cũng như con người ta, cái hoan lạc của cuộc sống không tránh ai bao giờ cả, chỉ có mình tự tránh cái hoan lạc ấy. Nhưng rồi bản năng của con người đã chiến thắng tất cả. Dục vọng. Tiền tài. Địa vị.
- Con yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu con. Chúng con yêu nhau. Có gia đình thì đã làm sao. Miễn là mình thấy hạnh phúc bên người mình thương yêu phải không mẹ?
- Con yêu người đàn ông ấy?
- Vâng.
Tôi khựng người lại bởi câu trả lời của con gái.
Tiếng lá khô nghe xào xạc. Một chuỗi những tháng ngày đen tối dường như đang dần đổ uống tôi.

*

Đêm đã khuya tôi về một cách nhẹ nhàng, khẽ đẩy cửa. Ánh sáng lờ mờ từ phòng ngủ của con gái hắt ra. Một người đàn ông đang dần đổ sập vào con gái tôi và cứ thế...cứ thế...người đàn ông đi vào người con gái tôi.

Còn gì nữa đâu ngoài khao khát về nhau, nỗi nhớ râm ran âm ỉ cháy chưa bao giờ tàn lụi, từ đây lửa tình yêu nhen lên dữ dội. Những gì là ngày xưa trong tôi chợt bùng cháy. Nhìn nhau, chỉ muốn ôm chặt lấy nhau mà cuống quít bờ môi. “Chạm em đi, hôn em đi! ...”. Tôi quên hết không gian, thời gian, tôi muốn anh muốn tình yêu của anh. “Đừng nói nữa…cô bé…hãy để anh yêu em ...”. Anh lướt môi xuống cổ tôi. Tay anh kéo nhẹ chiếc váy mỏng manh trên người tôi. Vuốt ve mọi nơi. Dịu dàng. Tê tái. Tôi chỉ còn biết rung bần bật trong anh. Cảm xúc lấn át và ngự trị khi anh áp chặt đùi tôi. Những tiếng thở mê man quyến rũ. Hòa mình vào anh. Tôi ngập chìm hạnh phúc.

Tôi vùng chạy khỏi ký ức và cũng là vùng chạy khỏi chính con gái mình. Một nỗi đau lớn đang đè nặng tôi. Tôi đi không cảm giác, hình như là tôi đang bay.
Người đàn ông ấy giờ lại hiện ra trong ngôi nhà của tôi như một sự trừng phạt của thượng đế.
Tôi cười trong mê dại, tái tê...

*

Đêm. Gió lạnh rít lên từng đợt. Một ngôi sao đổi ngôi thoáng bay ngang qua bầu trời.
- Không con ơi! Về với mẹ đi...
Tiếng tôi bật giữa không trung vắng lặng. Tôi càng chạy, càng đuổi, càng gào thét theo đứa con gái mới chập chững vào đời của tôi. Cứ đuổi gần tới thì nó lại đi xa hơn. Tôi kiệt sức. Chẳng vờn đuổi được nữa. Tôi tựa lưng vào một gốc cây. Chúng đứng lại nhìn tôi. Thằng con trai cười. Một điệu cười méo xệch. Chế nhạo. Cái cười của bố nó ngày xưa?

Những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống má tôi. Tôi choàng tỉnh. Đứa con gái của tôi đang ngồi đây, khuôn mặt bơ phờ. Đôi mắt trong veo ngày nào giờ đây dại hẳn đi. Tôi thoáng rùng mình khi nhìn vào con gái. Những đường gân xanh ở cổ nó nổi rõ mồn một, đang phập phồng đập một cách gấp gáp.


Lý Thu Thảo
Thái Hoà - Nghệ An

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Giêng 20152:56 SA(Xem: 34793)
Cáo thủ lĩnh đã chết và ngủ say trong nhiều tầng ký ức. Nó được hỏa táng và vì thế không có mộ địa để viếng. Đời thú sau không biết đến vị già làng thủ lĩnh. Hiển nhiên rằng các bậc trưởng lão đời trước đấy không kể lại, cũng không hề dạy chúng cách đối thoại với cộng đồng du mục.
26 Tháng Giêng 20152:47 SA(Xem: 33157)
vào hẻm rậm rịt tóc xúm xít mặt trời cưa ngang một đỉnh cây lá lá lá. lá um. và cỏ tuyền lục thiên nhai. hoẵng một bầy
18 Tháng Giêng 20151:33 SA(Xem: 34594)
Trần Vũ thực hiện Phỏng vấn Ban Mai Vết chân dã tràng của người viết tùy bút
13 Tháng Giêng 20151:35 SA(Xem: 34244)
Những ngày đông buốt giá Trái tim ta máu vẫn đỏ tươi Không thể mất đi nụ cười Không thể mất đi niềm hân hoan sống
13 Tháng Giêng 201512:08 SA(Xem: 32084)
Sài Gòn tháng Mười Hai, tôi về trời nóng dịu và nắng êm. Nơi phi trường, anh Hải quan trẻ tuổi hỏi nơi sinh của chúng tôi và lập lại _ Sài Gòn, Hà Nội _ với một nụ cười. Ra khỏi phi trường em gái tôi nói cho tôi hiểu, anh ta nháy mắt với bạn đồng nghiệp đứng kề là không có tiền kẹp vào passport đó.
12 Tháng Giêng 20153:10 SA(Xem: 33325)
Mai sau khâm liệm nụ cười người theo cổ mộ chẳng cười trần gian huơ bàn tay nắm nửa gang nửa hụp lặn giữa thế gian lầm bầm
09 Tháng Giêng 201512:49 SA(Xem: 32618)
Cách đây ít lâu tôi đọc một bài viết của nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai với tựa đề “Hầu chuyện với anh Trương Tấn Sang” bài viết của ông xoay quanh hiện trạng của đất nước. Như một lời nói thẳng, nói thật, một lời tâm tình dựa trên câu nói mớm của ông Trương Tấn Sang khi tiếp xúc cử tri tại Sài Gòn. Ông Sang nói: “Chúng tôi sẵn sàng nghe những ý kiến cay đắng”.
08 Tháng Giêng 20153:15 SA(Xem: 33040)
Lạ như câu chuyện kể Về một nơi nào đó mà anh không biết được Những tưởng tượng lùng bùng trong hai hàng nút áo Em dừng lại ở nút thứ ba
08 Tháng Giêng 20153:01 SA(Xem: 32831)
Tuyền về làm vợ anh Lâm, bởi vì anh Lâm hỏi Tuyền, bởi vì Ba ưng gả Tuyền, bởi vì những năm đó Tuyền có tương lai gì hơn là một người chồng mà cả Ba và Tuyền đều không dám chắc là tương lai đó sẽ đến.
08 Tháng Giêng 20152:37 SA(Xem: 32840)
Anh đường đột gửi mail cho em, vì, anh không thể nào chịu đựng được sự giày vò hơn nữa. Từ hôm gặp lại em đến nay, biết hoàn cảnh của em hiện giờ, tự nhiên anh thấy trong người làm sao ấy.