- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ LÊ VĨNH TÀI

03 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 35775)

 

 

chandung-levinhtai-content

 Nhà thơ Lê Vĩnh Tài


LTS: Chúng tôi quen biết nhà thơ Lê Vĩnh Tài qua Facebook, thời mà cách mạng của tin học đã xóa làn biên giới cách xa. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu tiếng thơ của Lê Vĩnh Tài đến quí độc giả và văn hưu Hợp Lưu khắp nơi.

TCHL

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (1)

 

cái chết

không phải là con mương ngoài cánh đồng

nó như một cánh buồm nhỏ

trôi ngang mặt trăng

 

nó chạm vào mặt trăng

sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm

như đám mây nhỏ

và nàng cũng nhỏ

xíu xiu

 

cái chết

quay lại quá sớm

khi không ai chờ đợi

nó dường như

trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta

khi anh ấy húc tăng vào nhà

qua cánh cổng

sau buổi trưa đầy nắng...

 

thơ thức dậy thật sớm để viết về cái chết

thơ nghĩ mình sẽ gặp thiên thần

 

các thiên thần nói với thơ

thơ suýt nữa bị đẩy ra đường

lái một chuyến xe buýt

ga cuối là địa ngục

 

thơ biết cái chết vẫn là cuộc sống

chỉ có điều nó nằm trong một cái hộp

chưa biết vui hơn hay sẽ buồn hơn?

 

thơ đã khóc

không phải thơ dỗi hờn

mà là khi cái chết đến trên chuyến xe buýt

thơ không nhìn thấy ngôi nhà của thơ

khuất phía sau mặt trời

 

nó phủ bóng đen lên thơ

như thơ vẫn ngửi thấy mùi tử vong

trong khu vườn mỗi sáng

trời ơi buổi sớm quá chừng thơm...

 

một góc của khu vườn ánh sáng

thơ vẫn biết

hay làm rối loạn các ngôn từ

cho đến khi thơ hiểu hết ý nghĩa của nó

 

như thơ đang tìm hiểu ý nghĩa cái chết?

thơ nhìn thấy những thân cây trên mặt hồ

chúng ta chưa từng bơi trong đó

chúng ta chưa từng đứng xem mình chết

chúng ta chưa hiểu cái chết là gì?

 

thơ biết

vì thơ nhìn thấy cái chết

thơ ngửi mùi cái chết

nó di chuyển trên tóc

trên khuôn mặt lạnh buốt của thơ

thơ không biết nó thổi từ đâu

nhưng thơ biết hình như là sức mạnh

của thơ...

 

ô nhìn kia

ánh sáng vẫn đang ôm những thân cây trên mặt hồ

được vẽ bằng phấn màu

trên trang giấy

và như vậy thơ không bao giờ chết

 

như tất cả chúng ta đang cười

rồi khóc

và lặng im

vô cớ...

 

ngay cả sự im lặng đó

vẫn có

tiếng chim hoặc tiếng rơi của thiên thạch

một cái gì bay vút trong không gian

có bóng tối và ánh sáng

thơ kịp nhìn thấy

trên sân khấu có các thân cây vẫn đứng trên mặt hồ

 

nó cắt đứt hai mắt của thơ

làm thơ suýt nữa không còn nhìn thấy

để làm bài thơ về cái chết...

 

ngay cả chúng ta cũng suýt không còn được chết

vì tình yêu

mà tình yệu

thì chúng ta đâu bao giờ thiếu...

 

thơ nhắc chúng ta

tình-yêu-là-thiên-thần

dẫn chúng ta vào bóng tối

từ từ đừng vội

với thơ...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (2)

 

thơ ngồi mơ màng bên ngọn lửa

chờ một tiếng động

 

nó chạy trên các đầu ngón chân

như buổi sáng người ta đưa tin về một người đã chết

sau khi nhận huy hiệu 30, 40, 50 hay 60 năm

nằm trong tờ báo

thơ đang ngồi đọc phía sau nhà

 

thơ nghĩ sao người ta không chết sớm hơn hay muộn hơn

mà phải chết khi đã nhận về một giấy khen hay phần thưởng?

 

có lẽ anh ấy kiệt sức

thơ nhớ có lần nhìn thấy anh ta ở đây

co ro trong cái lạnh một cách khổ sở

và đáng sợ

bạn không cần phải mỉm cười

để cái chết mỉm cười

 

bạn đã mời anh ta vào nhà

pha một ấm trà

và cố gắng mời anh ta hút thuốc

bạn cũng nhớ anh ấy không nói gì ngoài việc mân mê cái huy hiệu suốt 60 năm

 

chắc khi chết không còn ai nuôi lòng thù hận

với một người vừa già vừa nghèo như anh ấy

dù trước đây anh ấy đã xóa sổ cả cánh đồng

anh ấy làm rối tung mọi thứ

 

anh ấy đã làm cho các giáo sư phải đi cắt cỏ

các nhà thơ đi chăn bò

vì không muốn chết

 

anh ấy đã pha trộn mọi thứ

như một thầy phù thủy

trong một cái bao tải rách

để mọi người giữ ấm trong mùa đông

 

bởi vì anh ấy thích

nó sẽ là một thiên đường

không phải trại súc vật

nên đừng ai đánh mất

niềm tin

 

thế giới

anh ấy nói: không như chúng ta mong đợi

những quyển sách ngu ngốc

không có gì khác biệt

và chúng ta im lặng nghe theo anh ấy

 

một phần của một mặt trăng đang rơi xuống phía tây

kéo cả bầu trời với những ngọn đồi

thành một ngôi sao đổi ngôi

rơi

làm mọi thứ tối thui

 

bóng tối của nó lây lan như ta bịt khăn lên mắt

như Mẹ quấn một chiếc tạp dề

như thể chưa từng ai nghe thấy sự dịu dàng của Mẹ

khi đập một quả trứng

 

anh ấy nói

không cần phải sợ cái chết

và mọi người nghe theo anh ta

chế nhạo sự hèn nhát

một cách nhẹ nhàng

không vội vàng

mà cuối cùng ai cũng tan

thành bụi

trừ anh ấy

 

cái chết

không phải là con mương ngoài cánh đồng

nó như một cánh buồm nhỏ

trôi ngang mặt trăng

 

nó chạm vào mặt trăng

sau đó, có một hình ảnh sẽ chìm

như đám mây nhỏ

và nàng cũng nhỏ

xíu xiu

 

cái chết

quay lại quá sớm

khi không ai chờ đợi

nó dường như

trượt xuống bên cạnh mỗi chúng ta

khi anh ấy húc tăng vào nhà

qua cánh cổng

sau buổi trưa đầy nắng...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (3)

 

nhưng đó không phải là cái chết

đó là lúc thơ đứng lên

hát cho những người nằm xuống

 

đó cũng không phải là bóng đêm

hay tiếng chuông nguyện hồn

ai đó và mặt trăng rơi lệ

 

đó cũng không phải là sự đông cứng

của miếng giò thủ mà chúng ta hay nếm thử

nó không giống như tất cả

những gì ta đã thấy

trong lúc mai táng

như thể cuộc sống chỉ là một bức ảnh

đóng khung trên nóc tủ

 

và chúng ta không thể thở

không trở dậy pha sữa

và sau đó ngồi gõ phím vu vơ

vào lúc nửa đêm mất ngủ

vì tiếng khóc của con

 

khi tất cả mọi thứ đã ngừng

như bốn cái van tim không còn nghe rì rào máu chảy

mọi người vây quanh và thấy

một mùa thu sương giá

chiếc khăn tang

 

tuy nhiên ngay cả lúc đau đớn nhất

dù một đời chúng ta thất bại

cái chết vẫn mở ra cơ hội

cho những kẻ hành nghề đọc điếu văn...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (4)

 

làm cho cả nhân loại

muông thú và hoa

chim và bướm

sự kiêu ngạo, khiêm nhường

cùng im lặng

 

nó không nỡ

bắt chúng ta phải nhào lộn mãi

đành rằng trong cuộc sống nhiều khi phải lộn trái

vì miếng ăn

 

như nàng phải lắc cả 3 vòng

cho bọn chúng ngắm

sau khi tắm

2 đêm...

 

bạn sẽ cầu nguyện

cái bóng chiếu lên tường của âm thanh

dội lại

trong một cái bao gai

lùng nhùng như áo tang

 

mơ màng

như cái chết của những đứa trẻ

nhân loại đang đối mặt với tội ác

mang gương mặt thiên thần

 

sau cái chết đầu tiên

những cái chết khác không còn là cái chết

nó chỉ là bóng tối

trôi trong tĩnh mạch của chúng ta...

 

 

 

Thơ viết bài thơ về cái chết... (5)

 

thơ biết

không có liên minh nào mạnh hơn

cái chết và ma quỷ

bởi chúng ràng buộc nhau bằng tội ác...

LÊ VĨNH TÀI

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Tư 20154:32 SA(Xem: 33293)
Bất ngờ, chị đến gần la lớn. Chào, ông thiếu úy đồn trưởng. Người xe thồ giựt mình sém phun cọng mì, mắt nhìn lấm la lấm lét xung quanh. Tám năm trong tù ra, giờ mới có người gọi ông là thiếu úy. Lạy chị, đừng gọi tôi như rứa. Tôi mới được…từ trại cải tạo về…trả quyền công dân thôi.
09 Tháng Tư 20154:54 CH(Xem: 34048)
Người đàn ông cán sự xã hội rất nhanh nhẹn và hoạt bát, thao thao bất tuyệt với giọng Bắc nhưng vẫn là âm gốc Huế. Anh dí dỏm kết luận bài học công dân đầu tiên: "Xin nhớ cho đây không còn là ở Việt Nam nữa, quý vị bây giờ đang ở trên đất Hoa Kỳ, đã có hoàn toàn tự do, kể cả tự do phê bình tổng thống hay quốc hội, nhưng - anh ta ngưng lại một chút như để tự tán thưởng bằng một nụ cười riêng thú vị: nhưng quý vị sẽ không có tự do trốn thuế. Trốn thuế ở Mỹ thì chỉ có ở tù và được coi là tội nặng nhất..."
09 Tháng Tư 20154:07 CH(Xem: 32281)
Chúng ta đang trên đường đi về phía những ước mơ Nên câu thơ mãi xanh tươi dưới vòm trời khái niệm Mang theo hành trang tình yêu Nào dám nghĩ đó là viên kẹo ngậm Nên sự chỉ định nào cũng đều tối nghĩa phải không em?
09 Tháng Tư 20153:54 SA(Xem: 32824)
Tôi ngồi nhìn thằng bạn chơi games trong căn phòng của nó, một buổi trưa nóng bức, hơi nóng hầm hập nằm bên ngoài ô cửa kính đóng chặt, khung cửa thỉnh thoảng rung lên vì gió. Trong phòng máy lạnh chạy đều đều mang theo một làn hơi mát có tác dụng phụ khiến người ta khô mũi. Ngày chủ nhật, hai thằng con trai chẳng có gì làm ngoài việc nhìn nhau chơi games.
09 Tháng Tư 20153:19 SA(Xem: 34723)
Ới cha ơi, sao nhà cao cửa rộng cha không ở, cha lại bỏ con bỏ cháu mà đi, ới cha ơi! - Ới cha ơi chúng con ăn ở với cha như bát nước đầy sao cha lỡ bỏ chúng con mà đi cha ơi! Phướn, người con thứ hai phủ phục xuống quan tài cha khóc nức nở, tiếng khóc không lâm li nhưng cũng đủ làm cho lòng người đến viếng đám ma xao động mà thêm thương tiếc cho ông Phượng
09 Tháng Tư 20152:57 SA(Xem: 31610)
Dì Cúc nê cái bụng bầu bảy tháng lặt lè chăm vườn hoa cúc trắng. Chỉ có Dì mới được sờ vào hoa, bất kể ngày đau ốm. Hai hàng hoa cúc trắng tạo thành lối đi zích zắc, rắc rối như cuộc đời của dì, chạy từ ngõ tận hiên nhà. Bây giờ chòm xóm đã quen dần cái bụng lúp xúp của dì. Dăm tháng trước, tin dì có bầu chấn động cả thị trấn nhỏ bé có duy nhất một con lộ. Dì không có chồng lẫn bạn trai mà có bầu...
09 Tháng Tư 20152:43 SA(Xem: 32332)
hắn chờ vờ chàng vàng một hồi cũng nặn ra hình tượng những con chữ. mặt. cắt không còn một hột máu
09 Tháng Tư 20152:34 SA(Xem: 34143)
Nếu cụ Nam Cao còn sống, cụ sẽ bình là đôi lứa xứng đôi. Ở nước Việt mình bây giờ, đại gia và người đẹp chân dài luôn là một cặp phạm trù gắn bó hữu cơ. Không phân biệt đâu là chủ thể, đâu là khách thể.
26 Tháng Ba 20153:34 SA(Xem: 32650)
Ngôi nhà ấy tuổi đã hơn 100 năm, đó là tất cả những ký ức thuộc về người xưa: ông cố, ông nội và ba hắn. Nơi ấy vẫn còn lưu giữ những kỷ niệm phai mòn như con ngựa gỗ cũ được ông nội gọt đẽo từ thứ gỗ gụ đen cứng. Thời gian đã đã phủ một lớp bụi mờ trắng mỏng trên những đường vân gỗ, từng cái kèo cột, cả bộ ngựa ba mảnh đặt cạnh gian giữa nhà trên.
24 Tháng Ba 201510:37 CH(Xem: 32443)
Những bài thơ không yêu nhau Giấu cái nguýt dài trong mắt nhìn hờ hững Bài thơ tương tư vì sao Quên mất mặt đất mình đang đứng Triệu năm lạc lối về