- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Đọc giấc mơ và mơ

12 Tháng Ba 201212:00 SA(Xem: 97375)

giacmo-content

 [Giấc Mơ- Nhà xuất bản Hội nhà văn / Phuongnambooks phát hành.]

Tôi đọc xong tập truyện"Giấc mơ" của Phạm Phương, mất mấy hôm lúc nào cũng vất vưởng tâm trạng của người không rõ mình đang thế nào. Tôi bị khuấy động. Giống như kẻ lâu ngày quen sống yên ổn, bàng quan, bỗng bị một cú đánh bất ngờ, bản năng sững lại một tí, ngớ người ra một tí, rồi mới chợt hồi lại, rồi mới cảm được nỗi đau nhân thế mà người trẻ tuổi này "nhắc nhở". Đúng hơn, cô ta tự bạch và tôi bị chạnh lòng. Cái hồi đọc cuốn "Điên cuồng như Vệ Tuệ" sau khi gấp sách tôi cũng bị cú sốc gần giống như bây giờ. Vệ Tuệ táo tợn, thô thiển và yếu đuối hơn. Cô ta trút hết nỗi niềm vào trang cuối và trang cuối trút hết tội vạ của thế hệ mình cho cha anh. Coi như món nợ được trả. Phạm Phương không thế. Cô không trách ai, khen ai, chê ai, không cảm thấy nợ ai và ai nợ mình. Bản thân câu chuyện không có truyện. Bản thân sự cố không có sự cố. Bản thân tình yêu không có tình yêu. Kinh khủng hơn, bản thân cuộc sống không có cuộc sống. Mọi thứ cứ trôi, lúc chập chờn, khi cuộn trào. Thời gian dường như không thời gian, không gian dường không màu và màu sắc không màu sắc. Buồn chả ra buồn vui chả ra vui. Quẩn quanh vượt thoát. Nhưng vượt thoát thế nào thì vũ khí có trong ta mạnh nhất, đẹp nhất ấy là tuổi trẻ. Không thấy giọng điệu trách cứ rên rỉ. Vẻ đẹp của tuổi trẻ dường như tự nó nở bừng lên tự nhiên hồn nhiên trước cuộc sồng giống như đóa hoa trên bãi cát sa mạc, như cánh bướm bay trên sóng biển. Phạm Phương hiện lên từ câu đầu tiên đến câu cuối cùng của thiên truyện đầu tiên với một phong cách linh hoạt, với một giọng điệu trong sáng tự tin và với một ý tưởng giản dị, rằng cuộc sống đương đại của những người trẻ đương đại đang thế đấy. Nó đang cần sự hiểu. Chúng ta vượt qua đường đời của thế hệ mình luôn cần sự biết thì họ hơn thế, đang hiện diện và sự hiểu mới là điểu bức xúc. Không biết không hiểu thì sống với nhau làm sao? Bởi vậy "Giấc mơ" chính là tiếng thét bản năng của lý trí. " Có bao giờ trong cuộc đời, trái đất chỉ có một mình tôi? Đau đớn , hoan lạc cũng chỉ với mình. Tôi đang trải qua cảm giác ấy. Cảm giác say sưa không men rượu. Nếu tôi khóc lóc hoặc cười như điên dại, tôi sẽ chẳng để lại gì. Nhưng nếu tôi ghi lại tất cả mọi thứ, điều đó có nghĩa là men say trong tôi đang bừng lên như ngọn lửa rừng đêm. Tôi muốn gào to lên. Tôi muốn cười to lên. Tôi muốn khóc như một con người. Nhưng trong tim tôi có một thứ bản năng kìm nén rất đáng buồn cười. Nó cho tôi biết tôi thuộc về một cộng đồng hữu tri, có nghĩa. Tôi phải làm người như cái cộng đồng ấy quy định. Nếu say, tôi chỉ nên tìm đến thứ nào đó để giải tỏa một mình. Tôi viết cho đến khi men rượu tan hết . Bao giờ, tôi viết hết hững đau đớn trong tôi, tôi sẽ chết. Cái chết của con thiên nga múa vũ điệu cuối trong đời.".

 Xin trân trọng giới thiệu tập truyện đầu tay của một tác giả còn rất trẻ .

Trung Trung Đỉnh


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Mười Hai 20159:19 CH(Xem: 26934)
Hay là mình thử yêu thật đi anh / Bắt đầu từ thế giới của anh, của em / Bắt đầu từ một hành tinh nào đó / Nơi tình yêu trở thành điều thiêng liêng không nhuốm màu của gió /
18 Tháng Mười Hai 20153:37 SA(Xem: 29152)
Khi chúng ta không còn online/ Trong mùa Giáng Sinh này / Thành phố vẫn ngủ và thức dậy / Một nơi không còn nghe thấy tiếng gà gáy / Em chỉ cảm nhận được lời cỏ cây / Xanh trong lời anh từng nói / Nhớ em /
18 Tháng Mười Hai 20153:13 SA(Xem: 27814)
Mọi thứ đều trở nên vội vã em lật lại ngày bao dung để chúng ta cùng già đi trong ngàn năm tuổi đợi chờ rong ruổi anh sẽ kể cho em nghe thật nhiều về lá thu chẳng kịp vàng năm ngoái em lật lại ngày khỏa lấp những mạc ngôn
18 Tháng Mười Hai 20153:00 SA(Xem: 27857)
/Mai mốt rồi thôi buồn cũng cũ / Mộng chút rong rêu phủ lại mình / Rồi cũng ngày qua mùi gió chớm / Trong tàn thư cũ mùa đau thương /
18 Tháng Mười Hai 20152:49 SA(Xem: 26049)
Em muốn chết một thời gian? / Cho trái tim không còn yêu thương nhớ nhung rạo rực / Em muốn cất trong trái tim mình giấc ngủ thật sâu / Em mang vào cõi nhiệm màu /
17 Tháng Mười Hai 201512:10 SA(Xem: 30123)
Yết giá mình bằng ba bài thơ / Đừng đòi nhau chùm hạt dẻ / Những bài thơ buồn như ngày Em Nắng Trời tạ thế / Hay cũng có thể buồn như hoàng hôn chú mục đồng bên sông /
14 Tháng Mười Hai 20153:07 CH(Xem: 31606)
Nhà văn Phùng Nguyễn, tên thật Nguyễn Đức Phùng, sinh năm 1950 tại Quảng Nam, là anh cả trong một gia đình đông anh em. Học xong tiểu học trong một làng quê, năm 1961 cậu học sinh Nguyễn Đức Phùng thi đậu vào lớp Đệ Thất trường trung học Trần Quý Cáp, Hội An. Ba năm sau đó Phùng theo gia đình vào Sài Gòn 1964.
13 Tháng Mười Hai 20152:14 SA(Xem: 29630)
Cợt đùa theo lời vấn an em / MỈm cười cố che niềm bối rối / Vùng đất chiêm bao anh tưởng nhầm đất mới / Buổi chiều ngồi nhìn hoàng hôn trên cánh bay /
08 Tháng Mười Hai 201512:36 SA(Xem: 27646)
Anh viết cho em / thân phận thời đại chúng ta / những cặp mắt ngày nhắm đêm mở / chằ/m chằm nhìn về quá khứ / không cho tương lai thở / những gốc cây bứng rễ / èo uột sinh sôi trên vùng đất mớ /
28 Tháng Mười Một 20153:58 SA(Xem: 29668)
Thời gian không là liều thuốc chữa tương tư / Thời gian chỉ làm tình yêu thêm nếp gấp / Những năm tháng tưởng quên / Cứ tăng dần từng số đếm /