- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Vời vợi xa / Bài thơ này đang ốm

17 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 115618)


2011-09-17_151714

Vời vợi xa

 

 

Xa xôi trong căn phòng hẹp

Bầy sẻ bay theo vệt sáng hoang hoang

Nhịp thảng thốt như tin nhắn lạc

 

Xa không chỉ từ thân xác

Cái tổ nhỏ nhoi kết bằng ý nghĩ về nhau cũng quá đỗi xa xôi

Dải sương mù cuối năm kéo ngôi đền lùi lại

Nấp sau bao lí lẽ tỏ mờ

 

Xa thật xa những nét vẽ bơ phờ

Đâu phải hình ấy, nghĩa ấy, cái vung tay ngạo đời cỏ rả

Cây biết chọn một ngày rụng lá

Đời tắt nơi nao thì bí ẩn muôn ngàn

 

Có chữ nào tát cạn

Khoảng cách mênh mang này

 

Hơi thở nào khơi lên đám cháy

Từ tro tàn ngày xưa

 

Người đang tới xa xôi gõ cửa

Múa tưng bừng trên những ngón tay thon...

 

 

Nguyễn Bình Phương

 

 

 

Bài thơ này đang ốm

 

 

Qua nét nhòa ô cửa

Những giọng nói một cái lá cũng nhòa

Mình ngờ dòng sông sắp hết

 

Ngờ những cuồng tin đã mệt

Liu riu khuất phía sau đồi

Có ai đó bỗng nhiên ngừng rơi

Sau quãng dài tê mê buông thả

 

Mình ngờ quá mưa không sang được nữa

 

Ngờ như những lời ngang ngửa

Đã xanh rêu với u huyền

Những áng bay ngọt lừ không còn mùa đưa tiễn

Chiều ra ngả bóng làm chi.

 

Ốm là bước qua nghịch lí

Về thiếp trong những nét nhòa

Kẻ dừng lại kia vừa giật mình chạnh nghĩ

Tuồng như sống cũng chỉ là rơi

Chỉ là dăm ba tiếng gọi

Hớt hơ trên những chia lìa

 

Mình ngờ ngợ thời gian rất lạnh!

 

Chấm một dấu chấm than đỏ quạch

Rồi xem ấm tới bên nào.

 

 

Nguyễn Bình Phương

(Hà Nội)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Mười Hai 20159:19 CH(Xem: 26863)
Hay là mình thử yêu thật đi anh / Bắt đầu từ thế giới của anh, của em / Bắt đầu từ một hành tinh nào đó / Nơi tình yêu trở thành điều thiêng liêng không nhuốm màu của gió /
18 Tháng Mười Hai 20153:37 SA(Xem: 28897)
Khi chúng ta không còn online/ Trong mùa Giáng Sinh này / Thành phố vẫn ngủ và thức dậy / Một nơi không còn nghe thấy tiếng gà gáy / Em chỉ cảm nhận được lời cỏ cây / Xanh trong lời anh từng nói / Nhớ em /
18 Tháng Mười Hai 20153:13 SA(Xem: 27579)
Mọi thứ đều trở nên vội vã em lật lại ngày bao dung để chúng ta cùng già đi trong ngàn năm tuổi đợi chờ rong ruổi anh sẽ kể cho em nghe thật nhiều về lá thu chẳng kịp vàng năm ngoái em lật lại ngày khỏa lấp những mạc ngôn
18 Tháng Mười Hai 20153:00 SA(Xem: 27695)
/Mai mốt rồi thôi buồn cũng cũ / Mộng chút rong rêu phủ lại mình / Rồi cũng ngày qua mùi gió chớm / Trong tàn thư cũ mùa đau thương /
18 Tháng Mười Hai 20152:49 SA(Xem: 25882)
Em muốn chết một thời gian? / Cho trái tim không còn yêu thương nhớ nhung rạo rực / Em muốn cất trong trái tim mình giấc ngủ thật sâu / Em mang vào cõi nhiệm màu /
17 Tháng Mười Hai 201512:10 SA(Xem: 29911)
Yết giá mình bằng ba bài thơ / Đừng đòi nhau chùm hạt dẻ / Những bài thơ buồn như ngày Em Nắng Trời tạ thế / Hay cũng có thể buồn như hoàng hôn chú mục đồng bên sông /
14 Tháng Mười Hai 20153:07 CH(Xem: 31395)
Nhà văn Phùng Nguyễn, tên thật Nguyễn Đức Phùng, sinh năm 1950 tại Quảng Nam, là anh cả trong một gia đình đông anh em. Học xong tiểu học trong một làng quê, năm 1961 cậu học sinh Nguyễn Đức Phùng thi đậu vào lớp Đệ Thất trường trung học Trần Quý Cáp, Hội An. Ba năm sau đó Phùng theo gia đình vào Sài Gòn 1964.
13 Tháng Mười Hai 20152:14 SA(Xem: 29426)
Cợt đùa theo lời vấn an em / MỈm cười cố che niềm bối rối / Vùng đất chiêm bao anh tưởng nhầm đất mới / Buổi chiều ngồi nhìn hoàng hôn trên cánh bay /
08 Tháng Mười Hai 201512:36 SA(Xem: 27564)
Anh viết cho em / thân phận thời đại chúng ta / những cặp mắt ngày nhắm đêm mở / chằ/m chằm nhìn về quá khứ / không cho tương lai thở / những gốc cây bứng rễ / èo uột sinh sôi trên vùng đất mớ /
28 Tháng Mười Một 20153:58 SA(Xem: 29338)
Thời gian không là liều thuốc chữa tương tư / Thời gian chỉ làm tình yêu thêm nếp gấp / Những năm tháng tưởng quên / Cứ tăng dần từng số đếm /