- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Đậu Sỹ Nguyên

13 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111165)


mauhoacaitrang

LTS: Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Đậu Sỹ Nguyên là sinh viên K11 Viết Văn Nguyễn Du - Đại Học Văn Hoá Hà Nội.

Chúng tôi hân hạnh gới thiệu những sáng tác đẹp như "màu hoa cải trắng" của Đậu Sỹ Nguyên đến với quí văn hữu và bạn đọc Hợp Lưu.

TCHL


Khi màu hoa cải trắng

Tôi đã ngủ quên bên một Hà Nội không đèn
Long Biên thức gầy bao nhiêu đêm?
Một. Hai. Ba. Bốn. Năm…., “N” thùng rác trắng
Bãi tắm tiên mùa hoa ngô rụng
Mặc kệ sóng nồng nàn hay tưng tửng
Những người đàn ông thản nhiên quấn riết lấy sông.

Dấu chân trái dấu chân phải đuổi nhau, dù chẳng giống nhau chạy đi gặt ngày đông

Mùa thất bát gặt toàn cỏ dại
Hoa cải củ thì không vàng
Sao gánh được trở trăn ngày ở lại
Dấu chân trước không tin nên cứ đi tìm mãi
Dấu chân sau khờ dại
Mải mê ngắm bùn nâu. Em bảo rồi, hoa cải có vàng đâu!

Thơm cơm trắng bay lên. Vạn chài bay lên. Phù sa chìm rất sâu

Áo cởi
Vỡ tung giá rét giữa trời

Ô kìa! Bừng bừng phía xa…

Tự tưởng tượng ra
Một rạng đông sắp bắt đầu lúc ngày đòi đi ngủ
Ngụp lặn ngược dòng cánh tay trần mệt lử
Mặt trời chắc có về nữa đâu mà sao mắt em chợt có màu của lửa

Cháy


Cháy rồi em lặng im…


Đừng hát nữa

Hoặc hát bằng trái tim
Tốt nhất em hãy nhắm mắt, nhưng đừng ngủ
Kì lạ em những chập chờn khi đó
Nước mắt tan
Nước mắt đỏ
Nếu thế, em chỉ có thể kéo lưới buông câu bằng đổ vỡ
Khúc hát giờ này là ngôn ngữ của sương.


Mùa khác nhau


Em hỏi đêm về từ đâu

Vĩ cầm đêm vút lên từ chiếc lá
Chiếc lá khô thành mùa đông tơi tả
Em cầm và tung lên trời
Chiếc lá không rơi, mùa đông cũng không chịu rơi


Em hỏi đêm về từ đâu

Từ chạng vạng đời em hay từ khi mắt người còn đỏ
Con đò chiều đựng gió
Vẽ hơi sương rất mơ màng
Nhưng đường nét lại vọt vàng cay và xanh xao đắng như vị của những nụ hoa độc lừa dối

Em hỏi đêm ngỡ ngàng

Đêm về từ xào xạc
Bước chân đêm rất khác
Bước chân em rất gần
Bàn chân đi cố khẽ để vết xước không chạm vào cỏ nhưng vẫn làm cỏ tan ra

Em

Nhặt một mảng vỡ của cỏ
Và đứng lên …
Nhưng yêu thương thì ngủ quên
không bao giờ dậy nữa
Tháng năm chảy từ đầu
xuống vai
rồi xuống cổ
chảy vào trái tim em khắc khổ
ngước mắt lên tìm phép màu

không chờ đến mùa sau

em già cỗi gốc tre
còn ngày hôm qua thì đi mất …



Người đi tìm biển


Đắng ngắt em trong ngày thì nhạt

Em nếm em
Xác thịt
Chẳng thấy vị của mình
Tự hỏi
Và ngửa bàn tay lên trời
Bầu trời đổ nhào
rồi lật úp
Mây thì tan chảy thành nắng rất vàng. Trong khi nắng thì mải chơi cùng nỗi buồn riết mênh. Và trên đỉnh của ngày con chim thì lặng im đi tìm niềm vui khản tiếng.Tiếng hót lạc điệu

Không gọi được mặt trời trở lại.


Em thất thểu đi gọi về mặt trời trong tự mình biết khóc và lúc nào thì tự mình biến mất.


Em không biết.


Mặt trời không nghe.


Hồng dương đỏ khóe trong mắt biển

Mải mê đi
mải mê kiếm
Tự lúc nào em thành loài cua bể đi ngang
vẽ
cố vẽ những dấu chân vào lòng biển
Biển cười
Em không khóc được nữa.
Cho đến tận cuối ngày thì em bắt đầu cố nhẩm lại khúc hát ngàn xưa. Rồi mỗi ngày em sẽ nhớ ra từng lời. Và, em sẽ lại hát ca. Khúc hát của những người đi tìm biển.

 

Đậu Sỹ Nguyên

(Hà nội 2011)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Mười Hai 20159:19 CH(Xem: 26928)
Hay là mình thử yêu thật đi anh / Bắt đầu từ thế giới của anh, của em / Bắt đầu từ một hành tinh nào đó / Nơi tình yêu trở thành điều thiêng liêng không nhuốm màu của gió /
18 Tháng Mười Hai 20153:37 SA(Xem: 29134)
Khi chúng ta không còn online/ Trong mùa Giáng Sinh này / Thành phố vẫn ngủ và thức dậy / Một nơi không còn nghe thấy tiếng gà gáy / Em chỉ cảm nhận được lời cỏ cây / Xanh trong lời anh từng nói / Nhớ em /
18 Tháng Mười Hai 20153:13 SA(Xem: 27805)
Mọi thứ đều trở nên vội vã em lật lại ngày bao dung để chúng ta cùng già đi trong ngàn năm tuổi đợi chờ rong ruổi anh sẽ kể cho em nghe thật nhiều về lá thu chẳng kịp vàng năm ngoái em lật lại ngày khỏa lấp những mạc ngôn
18 Tháng Mười Hai 20153:00 SA(Xem: 27843)
/Mai mốt rồi thôi buồn cũng cũ / Mộng chút rong rêu phủ lại mình / Rồi cũng ngày qua mùi gió chớm / Trong tàn thư cũ mùa đau thương /
18 Tháng Mười Hai 20152:49 SA(Xem: 26039)
Em muốn chết một thời gian? / Cho trái tim không còn yêu thương nhớ nhung rạo rực / Em muốn cất trong trái tim mình giấc ngủ thật sâu / Em mang vào cõi nhiệm màu /
17 Tháng Mười Hai 201512:10 SA(Xem: 30110)
Yết giá mình bằng ba bài thơ / Đừng đòi nhau chùm hạt dẻ / Những bài thơ buồn như ngày Em Nắng Trời tạ thế / Hay cũng có thể buồn như hoàng hôn chú mục đồng bên sông /
14 Tháng Mười Hai 20153:07 CH(Xem: 31596)
Nhà văn Phùng Nguyễn, tên thật Nguyễn Đức Phùng, sinh năm 1950 tại Quảng Nam, là anh cả trong một gia đình đông anh em. Học xong tiểu học trong một làng quê, năm 1961 cậu học sinh Nguyễn Đức Phùng thi đậu vào lớp Đệ Thất trường trung học Trần Quý Cáp, Hội An. Ba năm sau đó Phùng theo gia đình vào Sài Gòn 1964.
13 Tháng Mười Hai 20152:14 SA(Xem: 29620)
Cợt đùa theo lời vấn an em / MỈm cười cố che niềm bối rối / Vùng đất chiêm bao anh tưởng nhầm đất mới / Buổi chiều ngồi nhìn hoàng hôn trên cánh bay /
08 Tháng Mười Hai 201512:36 SA(Xem: 27639)
Anh viết cho em / thân phận thời đại chúng ta / những cặp mắt ngày nhắm đêm mở / chằ/m chằm nhìn về quá khứ / không cho tương lai thở / những gốc cây bứng rễ / èo uột sinh sôi trên vùng đất mớ /
28 Tháng Mười Một 20153:58 SA(Xem: 29657)
Thời gian không là liều thuốc chữa tương tư / Thời gian chỉ làm tình yêu thêm nếp gấp / Những năm tháng tưởng quên / Cứ tăng dần từng số đếm /