- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Bão Quét

14 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 41876)

w-hopluu93-final-260_0_129x300_1Mưa đến đột ngột. Nửa đêm hắn đánh thức bạn hắn dậy.

-Này! Này!

-Mày...- Bạn hắn càu nhàu.

-Mưa dữ quá! – Hắn nói.

-Thôi ngủ đi, đừng quậy tao nữa! - Bạn hắn trở người quay vô vách tiếp tục ngủ.

Hắn thì không sao chợp mắt được. Ngọn đèn dầu để trên bàn cháy leo lét, chốc chốc lại bùng lên theo mỗi cơn gió đập bên ngoài. Lão chủ quán thức dậy đi ra gài lại mấy tấm liếp cửa.

-Mấy chú thiệt xui xẻo! - Lão nói.

-Đâu có ngờ mưa lớn như vầy đâu! - Hắn lầm bầm.

-Tại chú không nghe đài báo. Hồi chiều tui tính nói nhưng sợ mấy chú bỏ về.

-Ác thiệt! Anh hại bọn tui rồi.

-Lâu lắm mấy chú mới lên đây, tui đâu nỡ. Thôi ngủ đi, mai tui chỉ chú bắn mấy con gà rừng nhậu đỡ chờ cho qua trận mưa.

Đang tháng Tư mùa hạ nắng cháy da người. Vậy mà chỉ trong một đêm đột ngột trở mưa dầm dề. Không phải như mưa giông đầu mùa, mà mưa kiểu bão quét. Mưa kèm theo những đợt gió mạnh ập đến từng luồng, nối đuôi nhau quần thảo dữ dội. Đứa con gái đặt tay lên ngực hắn mân mê nhè nhẹ. Hắn chẳng nghe cảm giác gì. Hắn bị choáng ngợp bởi tiếng mưa gió bên ngoài, tiếng ầm ỷ vang lên từ cánh rừng phía sau nhà. Đang có một trận bão quét dữ dội ngoài đó, hắn nghĩ vậy. Hình như có tiếng quác của một con gà rừng bị gió quật. Những con gà rừng tội nghiệp. Đứa con gái quàng tay qua người hắn. Có vẻ nàng đang sợ. Lần đi săn vịt trời ở Vĩnh Long trời cũng mưa như thế nầy. Lúc ấy là tháng Tám. Hắn nhớ chắc là tháng Tám vì hắn đã mua bánh trung thu biếu tay trưởng đồn công an ở đó. Một cái bưng lúa nước rộng cả chục héc-ta vừa gặt xong, rất nhiều cây điên điển và cà cuống. Hắn không biết cà cuống ở đâu mà nhiều đến thế. Hắn biết từ cà cuống người ta lấy được một loại dầu quý có tác dụng hưng phấn thần kinh và gây cường dương. Còn hoa điên điển thì nở vàng lốm đốm khắp cả mặt đầm. Trời mưa như trút. Hắn và bạn hắn ngủ trong cái chòi rớ cá cất giữa bưng. Nửa đêm nước lên ngập sàn, hai thằng ướt như chuột lột. May mà súng và đạn săn không bị ướt nhờ móc trên đầu kèo. Tay trưởng đồn đội mưa chèo thuyền ra. Y mang ra một cái võng bộ đội để hai thằng treo lên cột mà nằm chờ trời sáng bắn vịt trời. Cái giống nầy rất khôn, hễ thấy bóng thợ săn là bay mất. Người dân địa phương thường dùng lưới để bắt. Hắn không có lưới. Hơn nữa, giữa đầm nước mênh mông nầy rất khó dùng lưới. Nấp trong cái chòi cất rớ nầy thì có thể tiếp cận chúng dễ dàng. Gần sáng, trời vừa ngớt mưa là đã nghe tiếng chúng kêu líu ríu ngoài đầm. Nước lên, các loài cá nhỏ ăn nổi trên mặt nước. Hắn và bạn hắn đói meo vì bị ướt qua một đêm nhưng không dám động mạnh, sợ lũ vịt trời bay mất. Hai khẩu Kalypdu đã được lau sạch nòng. Cuộc săn chỉ giới hạn trong bốn viên đạn ghém, mỗi người hai viên. Nếu mát tay thì hắn và bạn hắn sẽ hạ được vài chục con vịt trời trước khi trời sáng. Điều ấy khiến cho hệ thần kinh ẩm ướt của hắn hưng phấn lên đôi chút.

 

Đứa con gái rướn người lên, nhoi đầu vô nách hắn tiếp tục ngủ. Ngoài trời, mưa đã chuyển qua một giai điệu dịu dàng hơn, giống như mưa tháng mười vậy. Hắn thả hồn vào mưa, cố dỗ giấc ngủ. Hắn thấy một đàn vịt trời rất đông đang ăn trên một đầm nước rộng mênh mông. Đứa con gái trườn dậy, gối đầu lên ngực hắn. Hắn thấy vịt trời tiếp tục bay đến đầm nước. Khẩu súng hai nòng đã nạp đạn. Nước lên ngập xâm xấp sàn chòi. Hắn và bạn hắn xem xét tỉ mỉ từng vị trí chọn làm chỗ đặt súng bắn. Mọi động tác phải nhẹ nhàng để không làm kinh động lũ vịt trời đang kiếm ăn bên ngoài. Đứa con gái làm rơi mấy giọt lệ ấm từ nơi khoé mắt, lăn xuống ngực hắn. Rất nhanh, hắn cảm nhận được điều đó. Hắn đưa tay sờ mặt nàng, biết rằng nàng đang khóc trong một giấc mơ nào đó. Hắn để yên cho nàng đi hết giấc mơ của mình. Điều ấy đôi khi là cần thiết. Hắn biết nhiều khi người ta chỉ khóc được trong giấc mơ mà thôi. Hắn nằm im lắng nghe những cánh rừng, lắng nghe nỗi hoang dã của đêm, lắng nghe tiếng kêu của những con thú mà hắn tưởng tượng ra. Mưa lớn trở lại, không còn cái giai điệu du dương khi nãy nữa. Hắn mơ thấy đầm nước. Hắn và bạn hắn chĩa súng về hai phía. Hắn chỉnh đường ngắm cho đạn bay là là sát mặt nước, và tung toé lên phía trên. Hắn ước lượng đám vịt trời đang kiếm ăn ngoài đầm. Rồi hắn tính, với mật độ nầy viên đạn ria đầu tiên bay ra có thể dính cả chục con. Viên thứ hai sẽ đón lỏng lũ vịt ở tầm cao chếch họng súng lên bằng nửa góc vuông so với mặt nước, canh đúng vào luồng bay lên của chúng. Thói quen bay túm tụm nhau lại thành bầy sẽ khiến chúng dễ bị dính những viên đạn ghém hơn. Trời tạnh mưa. Những con cà cuống rạch những đường thẳng đan chéo nhau trên mặt nước. Lũ cá sặc, cá rô phi và cá đối con tranh nhau kiếm mồi ở tầng nước nông đã kích thích những con vịt trời lao theo chúng. Hắn thấy lẫn trong đám vịt trời còn có những loài chim nước khác như cồng cộc, cò ma, diệc...nhưng số lượng ít hơn nhiều. Bọn nầy hắn không thích, vì thịt rất dở. Đứa con gái bỗng trở mình. Mưa vẫn không ngớt rì rào trên mái nhà. Không còn nghe tiếng gió đập trong cánh rừng phía sau nữa. Chỉ có mưa rì rào, mưa bất tuyệt. Hắn không còn lo chuyện ngày mai nữa. Chuyến đi săn nầy hắn dự định sẽ kéo dài trong một tuần, mục tiêu là đón bọn nai ra ăn chồi non trên đồi tranh mới cắt. Nhưng trận mưa nầy đã phá hỏng kế hoạch của hắn. Hắn không biết sẽ làm gì trong mấy ngày tới đây.

 

Hắn ngồi dậy đốt một điếu thuốc, rồi mở tấm liếp cửa đi ra ngoài. Hắn đứng co ro trong mái hiên nhìn trời. Hắn không biết cái gì đang diễn ra trong màn đêm đen kịt kia. Trong đêm tối, hắn cố xác định vị trí ngọn núi Chúa nằm trên dãy Trường Sơn mà ban ngày có thể nhìn thấy rõ ràng. Chân hắn bỗng chạm phải một con vật gì ướt và lạnh. Hắn nhảy lùi lại, nghĩ là một con rắn. Hắn vào nhà lấy đèn pin ra soi và thấy một con chồn hôi ướt nhẹp đang run rẩy nép sát vào vách. Thấy ánh đèn, con chồn lủi nhanh vào bóng đêm. Hắn nghĩ chắc nó bị thương rồi, chứ không thì đã chẳng vào đây. Hắn muốn đi ra ngoài quanh một vòng, nhưng lại sợ ướt. Gió đã rít trở lại trong những cánh rừng. Hắn không biết có phải là bão đang tới không. Ở cái đất miền Trung nầy mưa bão là chuyện thường ngày. Nhưng mới tháng Tư mà đã có bão thì mấy chục năm mới gặp một lần. Hắn nghe người ta nói trái đất đang nóng lên vì hiệu ứng nhà kính. Và những luồng không khí nóng của sa mạc Sahara di chuyển lộn tùng phèo làm xáo trộn khí hậu khắp nơi. Hắn cười khi nghĩ rằng đi săn cũng có thể làm cho trái đất nóng lên. Hình như hắn đã từng nói thế, không phải đùa. Hắn lại nghĩ hắn chẳng làm cái gì ra hồn ngoài chuyện đi săn. Hắn thích rừng, từ nhỏ đã thích rừng. Rừng như một người đàn bà đầy bí ẩn đối với hắn. Vì vậy mà mới mười một tuổi hắn đã bỏ nhà trốn lên rừng. Cha hắn đã phải vất vả mới bắt hắn về được. Giờ cha hắn đã chết lâu rồi...Hắn trở vào nhà, lên giường nằm.

 

Hắn lấy thước ngắm cho viên đạn đi cách mặt nước khoảng mười phân, hơi chếch lên một chút. Hắn không quen bắn loại súng tự tạo nầy. Hắn ước có một khẩu Weatherby thì tốt hơn. Đó là loại súng xịn. Nhưng thiệt tình là hắn thích bắn Kalypdu vì cái chất hoang dã của nó. Hắn nghĩ con người cần phải trở về với cội nguồn hoang dã của mình. Bất chợt hắn nghe như mình đang trôi nổi trong biển âm thanh rì rào bất tận của mưa. Và hắn thấy hắn biến thành mưa, không phải những giọt mưa, mà là mưa. Mưa. Mưa. Đứa con gái vùng ôm cứng hắn như ôm lấy mẹ. Hắn nghĩ nàng lại đang có một giấc mơ dịu dàng. Hắn để yên cho nàng đi hết giấc mơ của nàng. Khi những con vịt trời cuối cùng đáp xuống mặt đầm thì ở góc kia, bạn hắn bắt đầu đếm một, hai. Hắn nín thở bóp cò ngay khi tiếng đếm thứ ba vừa dứt. Hai tiếng nổ cùng lúc vang lên làm cho mặt đầm tung toé, hỗn loạn. Lập tức hắn hất mũi súng lên theo một góc nghiêng định trước, nhắm vào giữa luồng vịt trời đang hoảng hốt bay lên và nổ viên đạn thứ hai. Những con trúng đạn chấp chới rơi trở xuống mặt đầm. Một số con còn vỗ cánh ầm ỹ đạp nước cố bay lên không được, lại trượt dài trên mặt nước. Lông vịt bị đạn xé bay lả tả, rơi xuống nổi lềnh bềnh. Một vài con còn gắng gượng bay ra khỏi đầm nước, rồi cũng rơi xuống đâu đó trên những cồn bãi xa xa. Đất trời bỗng im phăng phắc, bỗng lạnh toát như không còn sự sống, không còn một sinh vật nào. Hắn sững sờ, nghe lạnh từ trong tim lạnh ra. Máu loang ra nhuộm đỏ mặt đầm. Làn nước trong xanh giờ nhìn đâu cũng thấy máu, và máu. Hắn không biết máu ở đâu mà nhiều đến thế. Bạn hắn đang lao ra vớt những xác chim. Hắn nghe vọng lại từ xa xăm, tiếng bạn hắn hân hoan, thúc giục thu lượm chiến lợi phẩm. Đối với hắn, đó là một kỷ niệm đau buồn khó quên. Hắn cảm thấy lòng tái tê khi nhìn đống xác những con vịt trời bị bắn hạ. Hắn không biết phải làm gì với chúng, đã chết rồi mà cặp mắt đen láy ngây thơ vẫn mở trừng trừng đó. Bạn hắn tiếp tục lượm xác chim quăng vào thành đống trong chòi. Hắn đứng co ro một góc, ôm khẩu súng hai nòng nhìn cái thành quả của mình. Một đống những con vịt trời nằm chết oặt oẹo, chồng chất lên nhau bốc mùi tanh lợm giọng. Một số con chưa chết hẳn, còn cố vùng vẫy làm tung toé những lông lá cùng máu me lên người hắn. Tình cảnh nầy hắn chưa bao giờ nghĩ tới...

 

Thình lình hắn nghe có tiếng mang tác, có thể là gần đây thôi, chỗ bãi đá ở cửa rừng. Hắn nằm im. Lại có tiếng mang tác, nghe nghẹn ngào ai oán lẫn trong biển rì rầm cuồng nộ của mưa. Hắn mặc bộ quần áo đi săn vào, nai nịt lỉnh kỉnh các thứ cần thiết, khoác áo mưa rồi kẹp khẩu súng săn hai nòng đi ra ngoài. Hắn đi về phía cửa rừng. Hắn thấy mưa gió không dữ dội như lúc nằm trong nhà nghe ra. Trời đất thế nầy mà đi săn không phải là tuyệt cú mèo sao. Có ai lại vác súng đi trong rừng giữa lúc mưa gió thế nầy không. Hắn đâu phải đi săn. Hắn đi tìm con mang vừa tác khi nãy. Có thể nó bị thương và đang nằm đâu đó chờ hắn. Đó là một con mang trắng ư? Hắn nghe người nóng ran lên. Chẳng phải đó là một huyền thoại sao. Huyền thoại về con mang trắng. Hắn đã đọc đâu đó về huyền thoại nầy, kể chuyện một hoàng tử con của Long vương, lên trần gian hoá thân làm con mang trắng để đi tìm người yêu. Hắn không nghĩ mình bị ám ảnh bởi huyền thoại về con mang trắng đó. Hắn có động cơ chính đáng hơn nhiều. Đâu đó ở một thành phố, có thể là Đà Nẵng chăng, thành phố mà nàng đang sinh sống, cái thành phố suốt ngày bụi bặm với hàng trăm chiếc xe chở đất nối đuôi nhau chạy vùn vụt trên những con đường mới mở đó, hắn đã không chịu nổi. Và nàng, người phụ nữ thông minh và đáng yêu nhất hành tinh của hắn, ngày ngày quay lưng lại với chính mình để đuổi theo những giấc mơ phù phiếm. Dưới ánh sáng của ngọn đèn ắc-quy đội trước trán, cửa rừng hiện ra với một bãi đá lô nhô nhiều hình thù thẫm đen trong mưa. Cây khộp to lớn nằm kẹt giữa những khối đá đồ sộ, án ngữ ngay bìa rừng vẫn đứng đó. Hắn nhảy lên những bậc đá để tiến về phía cây khộp. Hắn biết ở đó có một chỗ trú mưa rất tốt. Có thể con mang đang ở đó. Hắn cẩn thận rọi đèn từ xa. Nhưng cái hốc tạo bởi hai khối đá to chụm lại trống hoang. Tuyệt không có một con thú nào lảng vảng quanh đây. Bất ngờ hắn lại nghe tiếng con mang tác. Hắn không thể xác định được con mang đang ở hướng nào, xa hay gần. Hắn dừng lại chăm chú lắng nghe. Mãi hồi lâu hắn vẫn không xác định được có phải tiếng mang tác hay không. Hắn cũng không biết chắc loài mang có tác vào những đêm mưa gió thế nầy không. Rồi thình lình hắn tự hỏi hắn đi tìm con mang giữa đêm khuya khoắt nầy để làm gì. Không phải hắn thèm thịt con mang, bởi hắn vốn chẳng ưa gì món nầy. Cũng không phải hắn là nhân viên bảo vệ các loài động vật hoang dã phải cứu giúp nó. Hắn không biết động cơ nào hắn làm vậy. Một nỗi gì mênh mang, trống vắng tràn ngập khắp nơi, và hắn chạy trốn...

 

Hắn quay trở lại. Trong rừng thỉnh thoảng lại rộ lên tiếng xao xác của những luồng gió mạnh ập đến. Hắn ngửa mặt nhìn sâu vào màn đêm. Hắn biết màn đêm kia là hành trình vô tận của mười bốn tỷ năm. Hắn nhìn xuống con đường mòn tối tăm và sũng nước, ở đó năm mươi năm làm người của hắn vừa đi qua.

Chợt hắn thấy có mắt thú ăn đèn. Hắn dừng lại, nắm chặt báng súng. Theo bản năng, hắn nín thở nâng nòng súng lên ngắm vào điểm mắt thú và sẵn sàng nhả đạn. Trong đêm tối hắn mỉm cười và cảm thấy hài lòng vì đã giành được thế thượng phong đối với con thú kia. Nào anh bạn, đang làm gì đó? Tớ đã sẵn sàng rồi. Cậu không thể nào thoát được viên đạn ria của tớ đâu. Vâng, cậu cứ nhìn như thế đi, nhìn đúng như vậy đấy, nhắm thẳng vào bóng đèn, nhìn thật kỹ vào nhé! Hoá ra là cậu ở đây mà mình mãi đi tìm. Hắn nghe lạnh toát một niềm mênh mang, trống vắng. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo nữa đây. Đêm hoang dã, núi rừng hoang dã, trận bão và cơn mưa hoang dã tuôn chảy vào người hắn. Hắn muốn chống lại, hắn muốn thoát ra. Thình lình, con mang trắng hiện ra lồ lộ trước mặt. Hắn bối rối chẳng biết phải làm gì, thì như một cái chớp, con mang biến mất vào bóng đêm. Hắn bần thần tự hỏi có phải là con mang trắng không. Có thể một cái gì trắng chứ không phải con mang. Hắn nhận ra bức màn mưa phản chiếu ánh đèn, trắng lấp loá ngay chỗ con mang vừa biến mất. Rốt cuộc hắn tự hỏi cái gì, con mang hay cái màu trắng kia, đối với hắn là quan trọng. Hắn bật cười với ý nghĩ quái gở đó trong khi lê bước trở về quán trọ.

Phạm Ngọc Cảnh Nam

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười Một 202412:17 SA(Xem: 812)
Anh Phước là con ông cậu ruột của tôi. Nhà tôi ở kế bên nhà anh. Anh thứ nhất mà cũng là con duy nhất của cậu tôi nên anh em chúng tôi thường gọi anh là anh Hai Phước. / Anh mồ côi cha từ thuở chưa lọt lòng. Anh có tuổi thơ thật “dữ dội”. (Tuổi thơ dữ dội- tên tác phẩm của nhà văn Phùng Quán). Trong tác phẩm, các cậu thiếu niên trẻ tuổi ấy đều có một câu chuyện riêng đầy cảm xúc, những hoàn cảnh éo le không ngờ tới nhưng họ vẫn đối diện bằng tinh thần lạc quan, vui vẻ. Mỗi người có một số phận riêng và tôi nhìn thấy hình ảnh một thế hệ và bóng dáng anh cũng có phần trong đó.
02 Tháng Mười 20245:02 CH(Xem: 2527)
Chồng tôi bị bạo bệnh qua đời được vài năm thì tôi quyết định bán căn nhà cũ và văn phòng địa ốc của anh ấy để dời đi nơi khác, cố quên đi môt dĩ vãng đau thương. Tôi đã quá mệt mỏi với công việc làm ăn mà xưa kia anh ấy luôn gánh vác những phần nặng nhọc nhất. Chồng tôi là một người hiền hòa, hoạt bát rất lo cho vợ con, cho nên sự ra đi của anh ấy đã mang theo không những một chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi mà cả linh hồn và thể xác của tôi.
02 Tháng Mười 20244:46 CH(Xem: 2523)
Đối với người xa quê, cứ đồng hương là thân nhau rồi, hà huống lại là nhà văn. Thường các nhà văn rất thích gặp nhau, có thể bàn với nhau những dự định sáng tác, động viên nhau khám phá thi pháp mới. Thân hơn nữa, đọc bản thảo của nhau, góp ý để sửa chữa tác phẩm tốt hơn, hay hơn... Tôi viết rất chậm, ba bốn tháng mới viết được một truyện ngắn. Còn Nguyễn Anh thì ngược lại, chỉ vài tháng đã có tiểu thuyết gáy dày như hòn gạch. Bao giờ viết xong anh cũng in ra, đóng thành tập, có bìa giả như một luận văn tiến sĩ, đưa tôi đọc, nhờ góp ý. Tiểu thuyết của anh là loại tình cảm xã hội nên hấp dẫn, tôi đọc một hai bữa là xong mà không thấy quá vất vả. Mới có mấy năm anh đã có hơn năm mươi đầu sách. Tác phẩm ra ào ạt nhưng anh vẫn chưa nổi tiếng trên văn đàn. Trong giới viết lách chẳng mấy người biết đến Nguyễn Anh.
23 Tháng Chín 202412:02 SA(Xem: 2767)
Cây thị tỏa bóng mát thâm u giữa cánh đồng, đón những ngọn gió lồng lộng mát rượi từ phương xa thổi lại, đây là nơi các bác nông dân nghỉ ngơi tránh cái nóng ban trưa, hoặc các khách bộ hành nghỉ chân trên con đường thiên lý mệt mỏi. Đây là nơi lũ trẻ của trường tiểu học cộng đồng Hòa Do thường tụ tập nô đùa trong những ngày nghỉ học.
22 Tháng Chín 202411:17 CH(Xem: 3250)
Chắc bạn cũng có nghe câu chuyện về ông Phó Thủ Tướng Đức gốc Việt, từng là đứa trẻ mồ côi bên Việt Nam. Tôi thật sự cảm động muốn khóc, không phải vì ông là người có tài, đẹp trai, ăn nói khôn ngoan hay làm lớn mà vì nếu cha mẹ nuôi không mang ông về Đức, có thể hôm nay ông cũng đã là kẻ lang thang đầu đường xó chợ ở một nơi nào đó trên đất nước Việt Nam. Bạn tôi muốn kể cho quý vị nghe về một đứa trẻ bụi đời, lang thang đầu đường xó chợ trên đất Hoa Kỳ, nhờ mẹ nuôi Việt Nam mang về chăm sóc, dậy dỗ đã trở nên người hữu dụng.
12 Tháng Chín 20243:39 CH(Xem: 3932)
Lúc ngồi trong xe với Hiệp rồi, anh vẫn còn thắc mắc: “Tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại cùng nhận tin Lê mất. Ông đâu có biết hắn là ai.” Hiệp ngồi thẳng người, chăm chú nhìn ra phía trước. Gương mặt hắn bình thản như một ngày biển lặng. Lần chót anh gặp hắn là lúc hai người đang đi ngược phía với nhau trong khuôn viên đại học, vội vã đến lớp cho kịp giờ dạy. Sau hai năm đại dịch, cả hai mới gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng, hứa hẹn sẽ lại cùng đi uống cà-phê hay ăn phở như ngày trước. Thế mà một năm học đã trôi qua, không ai gọi ai, hẹn hò gì cả. Anh buồn buồn nghĩ, mỗi người ai cũng bận bịu với vợ con, làm gì mà có thì giờ nhàn rỗi để tán dóc với nhau.
12 Tháng Chín 20242:26 CH(Xem: 3605)
Kiều Thu 15 tuổi đang học cấp 2 của một trường trung học cơ sở tại Quy Nhơn trong một vùng quê êm đềm. Nhưng chữ nghĩa và sách vở càng ngày không mấy hấp dẫn cô nàng đang tuổi dậy thì. 16 tuổi, Kiều Thu gặp Hải có biệt danh là “Hải đại bàng”. Thế là những cuộc picnic, vui chơi với bạn bè hấp dẫn nàng hơn, nàng bắt đầu biết thế nào ăn chơi, những điều mới lạ với những cuộc vui không chỉ giới hạn trong Thành Phố ven biển mà tiến xa hơn. Kiều Thu quyết định nghỉ học vào năm 17 tuổi bắt đầu sống chung với Hải đại bàng.
18 Tháng Tám 20242:40 SA(Xem: 4623)
Thu Yến sinh ra trong một gia đình công chức bình thường ở nông thôn thuộc một xã miền Tây Nam Bộ. Ba má Yến là nhân viên văn phòng tại một đợn vị sản xuất và phân phối vật tư nông nghiệp vùng ven Tây Đô. Nhà có ba chị em. Chị Hai là Thu Miên hơn Thu Yến ba tuổi nhưng bị khiếm khuyết, chậm phát triển bẩm sinh nên không đi học được chỉ quanh quẩn ở nhà với em. Đứa em trai út cũng bị khiếm khuyết về thể trạng, thường xuyên bị động kinh nên cũng chậm lớn không đi học được. Như vậy trong ba đứa con, chỉ có Thu Yến là xinh xắn, thông minh. Vì thế Yến là niềm kỳ vọng duy nhất của ba mẹ có thể ăn học nên người sau này phụ giúp ba mẹ nuôi chị và em, chăm lo gia đình.
15 Tháng Tám 202412:35 SA(Xem: 4487)
Những khối gạch đá đen trùi trũi trong ánh trăng lu chìm giữa những đám mây nặng trĩu đè lên thành Kim Lăng (Nam Kinh). Tiếng quạ kêu thảng thốt. Trong Viện Thái y, hơn chục viên Ngự y chắp tay cúi đầu vẻ ăn năn biết lỗi, xếp hàng trước viên Tổng quản của Hồng Vũ đế đang cao giọng: - Các vị Ngự y! Hoàng đế rất tức giận, và hoàn toàn thất vọng về các vị! Được hưởng ân huệ của triều đình không ít, nhưng đã mấy tuần trăng rồi, tính mạng vàng ngọc của Vương phi trao cho các vị, các vị đã làm được gì? Hơi thở của Vương phi ngày một mỏng manh như sợi cước…
17 Tháng Bảy 20244:12 CH(Xem: 5481)
Nàng ngồi lặng lẽ trên ghế sô-pha. Chiếc váy màu đen mở ra khoảng trống vô hình. Hai cánh tay rã rời đặt lên thành ghế. Ánh đèn màu nhập nhòa hắt trên phố vắng. Nàng ngồi chờ hắn về. Hắn sẽ đi trên chiếc xe bịt kín màu đen, gương mặt lạnh lùng. Hắn có mùi đàn ông pha hương gai cầu. Gót giày thường lấm một thứ gì đó rất ít, nhưng cũng đủ cho nàng phát hiện ra: cát bờ sông, bùn đất quánh đặc, than cháy, hoặc thứ gì không màu mùi vị mà lẩn quất xô đẩy chen lấn tanh tanh mùi đỏ nhầy nhụa. Hắn không thích nàng nói gì. Chỉ sở hữu một cách chậm rãi và ngông cuồng. Sau đó hắn đưa cho nàng một tập những tờ màu xanh. Chuông điện thoại reo. Nàng nhích người ể oải đứng lên với cái máy, ể oải a lô. Cánh tay mỏi đã có thể đưa lên, chậm rãi như chờ sự đồng lõa. Phía bên kia im lặng. Lạ thật, có lẽ ai nhầm máy. Ném máy xuống bàn, nàng lại co chân lên ghế trong tư thế chuẩn bị ngủ. Nhưng rồi điện thoại lại reo. Nàng không buồn đứng dậy nữa. Tự nhiên cơn buồn ngủ kéo đến. Nhưng chuông cứ reo...