Này cô em lúm đồng tiền xinh xinh
Bệnh viện là gì nhỉ?
Những ô vuông nho nhỏ ảo huyền
Số phận mi nằm ở đó
Đen thì đen chờn vờn
Đỏ thì mong manh đỏ
Vàng pha lam một cái lá rùng rình
Này cô em lúm đồng tiền xinh xinh
Bệnh nhân là gì nhỉ?
Cửa sổ mở về phương xa thẳm
Lừng lững đến
và trắng
lạnh
và im
kìa cô em lúm đồng tiền xinh xinh
Là bác sỹ hay là gì ấy nhỉ?
Hun hút hành lang hẹp…
cắt tóc
Tôi cắt tóc
Kín đáo nhếch môi cười
Đi lìm lịm vào gương như khói
Tôi cắt tóc
Buông lơi
Khuôn mặt ngoài mùa hạ
Sau bức tường kia những sự thật đã già
Tôi cắt tóc
Một người cực lạ
Rũ khăn choàng váng vất bước ra
Vĩnh cửu
Thảy những gì ta có
là tượng đài âu lo
bánh xe quay tít mù
tạc cố định những vòng không dừng lại
Trên yên bình tượng đài
rớt xuống bóng vài ba ý tưởng
Chiều lờ lững
thả trôi về phố cũ
ngủ giấc dài trong ly rượu nhỏ
đá xanh cười nhoẻn miệng
Tôi cùng em ngắm tượng
tượng nhìn lại hai ta
cả ba là vĩnh cửu
Bài thơ cũ
(tặng ta)
Ta sinh ra cô đơn
giờ cô đơn đã cũ
ta trưởng thành bởi sợ hãi
sợ hãi cũng cũ rồi
Này tôi
một khuôn mặt công chức
đừng nhìn
những cuộc họp rạc rài
tiêu ma bao ý tưởng
xa xa trải một mùa bệnh hoạn
bệnh hoạn cũng cũ rồi
Số mệnh già như trời
lọm khọm đi giữa công viên đầy nắng
nắng có gì hay hớm nữa đâu
Đèn bật sáng không còn nơi ẩn náu
đám @ đánh võng phóng như bay
thời gian ngã, máu tuôn, thời gian không thể dậy
tốc độ ư?
thì cũng cũ lắm rồi
Những ngày dài, thật dài
ngồi kín đáo trong phòng tưởng tượng
sông Hồng đê mê hoá một nén hương
dẫn ý nghĩ vào nơi chưa hề biết
Trong bóng râm lạnh lùng vang vang lời nhắc:
-ta lớn lên bằng kiếm tìm
kiếm tìm giờ đã cũ
Nguyễn Bình Phương